9.
Tư tâm bình thường tiếng mấy trăm b/ệnh này sao mà trả nổi. không nói với chuyện này.
May mà ở có chỉ đạo tâm lý, tìm y tá học, dịu dàng kiên nhẫn hướng dẫn tìm nguyên nhân.
Thực cũng cần phải tìm làm gì, qua là do có cặp bố phiền phức gái được mà thôi.
Có nhiều b/ệnh tâm lý, mà nguyên đến từ đình.
Cô y tá cổ giao tiếp với bố nhiều chút, đắn đo lâu, cuối vẫn chuyến, lấy hết dũng khí đưa báo cho họ xem, giao tiếp với họ, tâm với họ.
Lúc nhỏ tâm còn ngây khi thân đến cực điểm, nửa đêm sẽ lén chui chăn khóc thầm, hay là mình ch*t đi, lúc đó bố chắc chắn sẽ hối h/ận cho xem.
Đương chỉ là mà thôi, sinh mạng đáng quý mà.
Bây giờ trăm đổ biển, b/ệnh lần này, họ sẽ phản thế đây? Sẽ hối h/ận Sẽ mỗi lần gái ốm sao?
Linh dường chia nửa, nửa là Tô lúc 18 lạnh nhạt mà trào phúng, không đặt kỳ vọng vào cứ ai, nửa còn lại là Tô lúc 9 mong chờ được quý trọng.
Có khi đến lúc 80 sâu trái tim vẫn sẽ có trẻ đáng thương chưa từng nếm được ngọt của tình yêu thương.
Bọn họ không nhẫn nại lật dở tờ báo cáo, sắc mặt dần dần xuống, bố n/ém tờ báo lên bàn , giọng chất tôi:
“Đang yên đang sao lại mắc b/ệnh này?”
Tôi thẫn thờ nói: “Bác sĩ kiểm tra nguyên là do bố gái.”
Mẹ bỗng cao giọng, tức gi/ận đ/ập “Mày đang o/án tr/ách đấy à?”
Sau đó ta đầu liệt kê những nỗi cực khi nuôi dưỡng trẻ, những hy sinh cho tôi, nói năng hùng hổ đầy lẽ:
“Em gái có cái gì cũng có, gái đón sinh nhật, cũng đón, gái được mời sư, cũng có thể học cùng, còn cái gì nữa?”
Bố phụ họa theo: “Mày xem xem, vòng b/án kính trăm dặm, có nhà xử công bằng nhà chúng ta không? tự không bằng gái, lại còn trách à?”