Hai người, một người xinh đẹp hoạt bát, một người lạnh lùng tuấn tú. Quả thực rất xứng đôi.

Sự xuất hiện của tôi c/ắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Thẩm Quý Trạch ngước lên nhìn, thấy là tôi, sắc mặt anh ấy càng thêm lạnh lẽo, “Có chuyện gì không? Không có thì mời cậu ra ngoài.”

Hoa khôi kéo tay áo anh ấy một cái, thái độ quen thuộc và thân mật, “Đừng dữ dằn với người ta như thế. Chu Nhạc, mau lại đây ngồi!”

Hoa khôi người đẹp tâm thiện. Thẩm Quý Trạch thích cô ấy là chuyện rất bình thường.

Tuy tôi thích làm ch.ó liếm, nhưng tôi cũng có nguyên tắc. Đó là không đi l.i.ế.m gót người đã có đối tượng. Hôm nay tôi đến đây vốn là để xin lỗi.

Giống như trước kia, tôi sẽ vây quanh anh ấy, hạ mình dỗ dành anh ấy. Nhưng bây giờ không cần nữa.

Tôi mỉm cười với Hoa khôi: “Cảm ơn, tôi không ngồi đâu.” Rồi tôi nhìn sang Thẩm Quý Trạch, “Học trưởng, em đến đây để nói với anh rằng em muốn rút khỏi Hội sinh viên. Chắc anh bận rộn nên không có thời gian đọc tin nhắn của em, nên em đến thẳng đây. Có cần viết đơn xin rút khỏi không?”

Một khi đã quyết định không làm ch.ó l.i.ế.m cho Thẩm Quý Trạch nữa. Thì tôi cũng không cần thiết phải ở lại Hội sinh viên.

Động tác của Thẩm Quý Trạch đột ngột dừng lại, cây bút máy trong tay để lại một vệt mực đen sâu và đậm trên giấy.

Ánh mắt anh ấy nhìn tôi âm u, trong đôi đồng tử đen láy dường như có mây đen cuồn cuộn, có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào, “Tại sao?”

Ánh mắt tôi đã rũ bỏ vẻ sùng bái và yêu thích thường trực dành cho anh ấy. Tôi mỉm cười nói: “Bởi vì em cảm thấy Hội sinh viên không hợp với em.”

Thẩm Quý Trạch siết ch/ặt cây bút trong tay, anh ấy nói: “Bây giờ mới thấy không hợp sao?”

Giọng điệu tôi mang theo vẻ xin lỗi: “Vâng, em cảm thấy nơi này không còn là mục tiêu của em, và cũng không còn thứ em muốn nữa!”

Sắc mặt anh ấy chợt khựng lại, dường như bị câu nói này làm cho sững sờ.

Anh ấy biết tôi đến vì điều gì. Nhưng giờ lại muốn rời đi. Tay Thẩm Quý Trạch vô thức dùng sức, đầu bút đ.â.m xuyên qua giấy, cả một trang tài liệu bị h/ủy ho/ại.

Anh ấy x/é tờ giấy đó, “Không cần viết, cậu muốn đi thì cứ đi.”

Nghe vậy, tôi lập tức tươi cười hớn hở: “Cảm ơn Học trưởng!” Không cần viết đơn xin rút quả là tốt quá.

Thẩm Quý Trạch nghe thấy tiếng tôi cười, sắc mặt có chút âm trầm. Trông như tâm trạng không được tốt.

Biểu cảm của anh ấy vốn dĩ ít thay đổi. Nhưng tôi có thể đọc được.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn đã vội vã xông lên dỗ dành anh ấy rồi. Dù anh ấy lạnh lùng, nhưng nhìn tôi tốn công phí sức dỗ dành cũng sẽ hơi vui một chút.

Mặc dù anh ấy nghĩ mình giấu rất kỹ. Nhưng bây giờ anh ấy không vui, tôi lại thờ ơ.

Dứt khoát là phải dứt khoát.

Thẩm Quý Trạch đã có người khác dỗ dành, tôi không tham gia nữa. Anh ấy chỉ là mất đi một kẻ l.i.ế.m gót nên có chút không quen mà thôi.

5.

Trên đường về ký túc xá, tôi đi ngang qua sân vận động.

Sinh viên năm nhất đang huấn luyện quân sự và chuẩn bị hát quân ca để đi ăn tối.

Từng tiểu đội nối tiếp nhau rời đi. Tôi đứng đợi bên cạnh để họ đi hết rồi mới qua.

Vừa hay nghe thấy mấy cô gái đang bàn tán về một chàng trai ở tiểu đội sáu rất đẹp trai, thuộc cấp độ Hotboy của trường gì đó.

Tôi chợt nhớ đến một chàng trai tôi từng làm ch.ó l.i.ế.m trong đợt làm thêm vào mùa Hè trước. Cậu ấy tên là Hạ Kỳ Phàm, ngoại hình nổi bật vô cùng.

Cậu ấy nói cậu ấy học ở Đại học S. Chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc.

Nhưng sau khi kết thúc kỳ làm thêm, tôi nhắn tin, cậu ấy chưa bao giờ trả lời.

Thế rồi, kỳ làm thêm mùa Đông, chúng tôi lại gặp nhau.

Lần này tôi không còn sán lại gần cậu ấy nữa. Vì tôi đoán cậu ấy cảm thấy phiền phức, nên mới không trả lời tin nhắn của tôi.

Nhưng lần này, cậu ấy lại chủ động tìm đến tôi. Tôi lại hớn hở tiếp tục l.i.ế.m gót cậu ấy.

Ngày kết thúc kỳ làm thêm mùa Đông cũng là sinh nhật cậu ấy, tôi đề nghị đến nhà tổ chức sinh nhật cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy từ chối tôi.

Trên gương mặt dịu dàng xinh đẹp vẫn nở nụ cười, nhưng hơi ấm trong đáy mắt lại dần lạnh đi. Mặc dù đang cười, nhưng lời nói thốt ra lại như những mảnh băng lạnh đ.â.m vào tim tôi, “Chúng ta thậm chí còn không phải là bạn, bớt đa tình lại đi, tôi không cần anh tổ chức sinh nhật cho tôi.”

Tay tôi đang cầm chiếc bánh sinh nhật đơ cứng lại. Gió lạnh rít gào. Giống như một cái t/át lạnh buốt giáng vào mặt tôi.

Tôi mới biết, thật ra cậu ấy luôn luôn gh/ét tôi.

Sau đó, tôi trở về thành phố A đi học, cũng m/ua điện thoại và máy tính mới. Đến kỳ nghỉ Hè cũng không đi làm thêm nữa.

Tôi cũng chặn và xóa thông tin liên lạc của cậu ấy rồi. Chúng tôi không còn liên lạc nữa.

Mải suy nghĩ, tôi thẫn thờ đi. Mãi đến khi nghe thấy có người gọi tên, tôi mới hoàn h/ồn.

“Chu Nhạc?”

Tôi ngước nhìn, lại thấy Hạ Kỳ Phàm đang mặc quân phục dã chiến.

Da cậu ấy trắng ngần, ngũ quan tinh tế ưu việt, nhưng vẫn mang theo chút non nớt, dưới đôi mắt hoa đào xinh đẹp còn có một nốt ruồi lệ.

Gió nhẹ thoảng qua, những sợi tóc mái trên trán chàng trai khẽ bay, trông như một người bước ra từ bức tranh.

Tôi đứng sững lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm