A Mạch tòng quân

Chương 74: Chủy thủ

01/04/2025 15:44

Chương 74: Chủy thủ

Anh ra, mũi chân hất cái, thanh dạng thanh hiếm thấy, rất sắc bén.” nhịn khen.

Cổ trật khớp, nàng nguyện ý yếu mặt tay, cắn răng trán nàng toát mồ họng ti/ếng r/ên, trong bất giác bội phục quật cường này. Vết cánh chảy m/áu, nhất ý tới lui sau vài bước đơn, xử lý vết cánh trái. vết khi vệ quân đuổi gi*t, bởi vết m/áu bại hành tung, băng vội lại, giờ ra, m/áu theo vết chảy xuống. lấy kim sang đổ lên, x/é tấm đơn băng vải băng vết lại, khi ngẩng dựa mi cụp biết suy cái gì.

Thường dậy đ/á/nh giá bốn xung quanh, khe tuy hẹp, gian rộng rãi, trống ánh sáng, sơn đều mực, biết thông tới mặt mọc đầy rêu xanh, mặt nói, bề mặt lõm trong, muốn si tâm vọng tính toán độ cao, ước chừng bằng chiều cao cộng lại, hợp, muốn ngoài quá khó.

“Ngươi ta,” đột cam đoan lừa nữa.”

Thường liếc tà nghễ, ánh trào phúng, hỏi nàng yêu cầu ngây thơ vậy. thản “Hoặc trả hoặc cứ d/ao ngay đây.”

Thường liệt giơ thanh ý hỏi: “Thứ quan trọng với sao?”

“Trừ phi ch*t, lấy nó từ th* th/ể ta.” đáp.

Thường khẽ gi/ật mình, nở nụ cười, đùa thanh trong tay, hảo ý, cố ý trêu đùa “Trả quần trả thanh ngươi.”

A vốn thanh sam[1] phủ lăn núi, hiện tấm trong màu lời, lúc mỉm nhìn, đến khi tấm vải quấn ng/ực trong nổi nữa. trong xong, ngẩng liếc tỏ thái độ cúi tấm vải quấn ng/ực.

1- sam: đơn màu

Thường đột quát: “Đủ rồi!” vung ném thanh chỗ nàng.

A vội vàng lấy, dắt trở trong giày.

Thường kh/inh trong ta?”

A nói, cúi mặc quần Nhưng nàng trật khớp, mặc dễ, mặc dù tới răng giữ, khép vạt ng/ực.

Thường nhịn mỉa mai: “Cởi nhanh mặc nhanh lúc ngươi…”

A ngẩng phắt trong ngập lệ tóe lửa. sửng nhìn, chợt dữ trọng, biết liêm sỉ, chẳng điều muốn hay sao? Ta trọng đấy, biết liêm đấy, trọng cơm liêm vệ tính tôn liêm quan trọng với chẳng đáng giá xu!”

Thường sửng lúc sau trầm mặc đến cạnh Mạch, ánh đề phòng nàng chăm chú, chậm rãi nâng cánh bất nàng lên, cầm lấy trật Mạch, gi/ật mạnh cái, âm thanh khô khốc lên, trật khôi phục vị trí.

A chưa hết ngạc, chợt “Bàn trong vòng sức.” mình, kích sa trường sống.”

A cả kích trật chẳng do ban hay sao.”

Thường nhếch miệng định bác đâu đấu võ mồm với ngươi.” Nói thăm dò đường cốc.“Ngươi đây.” gọi Mạch.

A liếc chậm rãi qua.

“Ngươi kiệu quay lên.” nói.

A trên, “Nơi kiệu Nàng hơi nhíu mày ki/ếm lại, tiếp: sức, thương, kiệu lên, được.”

Thường Mạch, đột nhướn mày, hỏi: sau khi thất tín chịu lên?”

A nhếch miệng, trào “Tướng quân cả rồi, hiện quân với kề sát địa ngục, ước mau chóng tiễn bước hay ngại. Lên tính ở trong bằng đợi ở khi tốt, chừng lưu cái mạng.”

Thường ngờ lấy lí do thoái thác, nhất run người, lúc sau chống chọi giam trong đói khát.”

A khẩy “Thường quân sợ, chẳng đói chẳng khát.”

“Tại sao?”

A liếc đáp: “Chúng đều thức lừa vệ quân, bọn đồ ngốc, đợi đến khi núi biết cái lăn tất quay tiếp, đến lúc đều ở đây, đều mạng, c/ứu.”

Thường kì quái, hỏi: c/ứu, vì vừa muốn trốn?”

A đỏ nàng nhát gan, đuổi hả, tiếp: “Là vì biết bọn muốn h/oảng s/ợ nhảy này.”

A ý đến bỡn cợt đột “Còn đây, biết quân……”

“Chỉ biết quân tin hay lời “Nếu cái đơn giản muốn kiệu trước, làm, vì tin ngươi!”

A cười: nào ch*t.”

Thường nói, giằng co, bỗng ngoài tiếng truyền đến, vội kiềm chế nàng, “Không tiếng!”

Chỉ ngoài quát: “Tìm cẩn thận diệt hết cỏ ở tìm!”

Thường cùng đều cả kinh, hẹn cùng chậm rãi sâu trong khe vừa ẩn chỗ tối, chợt đỉnh tiếng động, chỗ cỏ dại che miệng khe trường đẩy ra, lên: “Bộ đầu, hình cái khe.”

Mấy trường hiện ở miệng khe thử khua lên: “Xem khá sâu, tặc lẽ trốn ở dưới”.

Thường ngẩng nhìn, ghé miệng sát “Đi trong.”

A quay thoáng qua, trong đen mực gì, nhịn hỏi: “Nếu thông bây giờ?”

Thường hắc đổ vận khí thông đến khác, cùng đường sống, thông, cùng tránh đường hoàng tuyền tịch mịch.”

Phía trên, binh lính gọi đuốc, chần cười, khẽ Mạch: “Đem thanh trước, cam đoan đợi lát đến lửa tắt đèn, ban d/ao.”

“Ta giữ lời.” nói.

Thường “Lời tin tưởng.” Nói xổm lần trong giày lấy thanh ra, kh/ống ch/ế sâu trong sơn động.

Càng sâu trong, ánh sáng yếu, sau, đến xòe mặt ngón, tiện kh/ống ch/ế Mạch, nàng ra, lấy Mạch, cùng tay, bằng dắt chuyện phiền toái.”

A kháng, rất mặc cầm đi. Trong đen, lần cùng bước, tình yêu cuồ/ng nhiệt. Càng sâu trong, chân khó vững. thỉnh thoảng nhắc nhở chú ý chân, mặc dù vấp ngã, thiếu lăn mặt đất.

Thường lên, đ/au đến nỗi hít xuýt xoa lúc, “Đi thôi.” ngờ cử động, lặng lát đột bỏ trong xuống.”

A trong cả kinh, miệng ngây hỏi: “Hòn nào?”

Thường gì, trong bóng tối, biết mình, song tựa hồ ánh dọa cười, vui vẻ vứt trong hỏi: “Sao biết trong đ/á? Ta vừa sao?”

Thường nhạo rất thực, bằng lên, nào nhân, nào sau khi phủi đất cát bám người? Ngươi phủi, tất vì trong cầm cái đó.” dừng chút, lấy tăng thêm lực đạo, khẩy khuyên ít nhiễu tâm tư trong sao? Vẫn nhất chọc ngược trò hay xem.”

A trầm mặc sau bình tĩnh “Thành sao? Không ch*t, ngoài trong thôi.”

Thường nhất sửng sốt, hồi sau “Nếu sống ngoài, thả đi.”

“Thật sao?” vội hỏi.

Thường đáp: tất loại sao?”

A loại tất rồi.”

Thường quay soạng trước, đoạn đột chủ trong quân Giang Bắc, muốn gi*t chiến trường.”

A ngược lòng, ném nốt vừa lén nhặt lúc “Như tốt.”

Thường âm thanh lúc hiểu hóa vừa nhặt chứ nổi gi/ận: “Ngươi, này……” nhất biết từ ngữ nào hình dung Mạch, tiếng hề nhỏ, sau nào ráng chịu.”

A cùng đấu võ mồm. Hai nhất đều lặng, soạng trước, biết bốn đen mực, hang dường điểm Trong dần chịu nổi áp lực, mở miệng phá vỡ tĩnh: phát hiện không? Chúng hình sâu đất.”

Thường sớm quên mình, theo bản năng khẽ gật đầu. gì, nàng sợ, nhếch miệng cười, cố ý dọa Mạch: “Có lẽ đường chốn địa ngục Hoàng Tuyền.”

A nhịn châm biếm: “Nhưng rất thích hợp loại đi!”

Thường gi/ận, ngược ha “Sớm muộn tránh hoàng tuyền, giờ mỹ bạn, tệ.”

A buồn ý đến lát đột “Thạch thông ngoài, trong dòng khí lưu động, chắn cửa ra.”

Quả nhiên, đoạn đen, mơ hồ ánh sáng. Tiếp tuy chưa lối ra, chẳng mặt đất ước chừng ngàn thước thừa.

“Thế khó trời.” gian núi tinh quang, thở dài.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm