Tôi tìm một khách sạn để ở tạm.
Vì thiếu cảm giác an toàn nên từ trước đến giờ, tôi luôn có thói quen tiết kiệm. Những ngày sống ở nước ngoài cũng vậy, lúc nào cũng chi tiêu dè sẻn.
Nhưng lần này thì khác.
Gần như là một kiểu phản kháng, tôi chọn ở khách sạn xa hoa bậc nhất Hải Thành.
Còn phá lệ bước vào quầy bar trên tầng thượng.
Trong ánh đèn mờ tối, tôi tắt cuộc gọi đến từ tài xế, một ly lại một ly, uống không ngừng.
Như thể chỉ có say mới tạm quên được nỗi tủi thân vì chẳng bao giờ được yêu thương.
Màn hình điện thoại lại sáng lên.
Là tin nhắn từ mẹ:
“Vy Vy, tài xế không liên lạc được với con, chuyến bay bị hoãn rồi à?
Trong nhà dạo này có chút chuyện, mệnh của con không tốt, nên tránh đi, cứ ở khách sạn vài hôm nhé.”
Năm bảy tuổi, tôi từng ghép được một con tàu LEGO thật hoành tráng.
Anh trai Tống Thời An và em gái Tống Thời Tinh đều muốn giành.
Trong lúc tranh cư/ớp, Tống Thời An đẩy em gái một cái.
Đầu Tống Thời Tinh đ/ập mạnh vào góc tủ, m/áu chảy rất nhiều.
Tống Thời An 8 tuổi sợ đến khóc ầm lên.
Bố mẹ vội vã chạy đến, một người đưa em gái đi viện, một người ở lại dỗ anh trai.
Mẹ còn nhỏ giọng trách bố:
“Thầy tướng đã nói con hai mệnh x/ấu, anh cứ không chịu tin.”
Bố tôi – vốn tốt nghiệp khoa Vật lý Đại học Kinh Đô, lúc nào cũng tự nhận là trí thức, lần đầu tiên lại gật đầu thừa nhận chuyện m/ê t/ín.
Ngay hôm sau đã liên hệ với một trường nội trú ở nước ngoài.
Từ đó, tôi – đứa con bảy tuổi bị gửi đi nơi ngàn dặm, trừ khi có chuyện đặc biệt thì không được phép về nhà.
Ký ức cùng men rư/ợu nơi đầu lưỡi, vừa đắng chát, vừa khiến đầu tôi nóng bừng, đ/au âm ỉ.
Không biết thế nào, tôi lại lăn lộn trên giường với một người đàn ông quá mức đẹp trai.
Động tác của anh ta mang theo chút vụng về non nớt, trong lúc môi lưỡi quấn quýt thậm chí còn cắn rá/ch môi tôi.
Nhưng giữa cơn mê lo/ạn, tôi dường như nghe thấy anh ta khẽ gọi: “Vy Vy.”
…
Tỉnh dậy, người đàn ông đã đi mất.
Trước mắt chỉ còn lại ga giường nhăn nhúm và quần áo vứt tán lo/ạn khắp nơi.
Tôi day trán, cơn đ/au đầu vì s/ay rư/ợu khiến tôi ngẩn ngơ một thoáng.
Cái này là gì? Kỳ nổi lo/ạn đến muộn sao?
Tôi bật cười tự giễu.
Khoác quần áo vào, rồi rời đi thẳng.
Thế nên tôi không hề biết, chỉ mười phút sau khi tôi đi, có người xách theo một túi lớn vội vàng quay lại.
Anh ta nhìn căn phòng trống rỗng, ngẩn ngơ trong giây lát:
“Lại bỏ lỡ rồi sao?”