Sự thật chứng minh, chỉ dựa vào nước hoa hồng để chống muỗi là vô dụng.
Không những các nốt muỗi đ/ốt trên người ngày càng nhiều, mà mỗi sáng thức dậy cơ thể cũng mệt mỏi rã rời.
Như bị ai đ/á/nh đ/ập vậy.
Tôi uể oải trườn xuống giường, lẻn vào phòng tắm.
Trong gương, mái tóc tôi rối bù như tổ chim nhưng gương mặt lại ửng hồng.
Ánh mắt di chuyển xuống dưới, đôi môi đỏ mọng, hơi sưng phồng.
Ch*t ti/ệt!
Con muỗi ch*t ti/ệt dám đ/ốt vào môi tôi.
Bực bội vuốt tóc.
Tính sẽ đặt m/ua một chiếc đèn xông tinh dầu đuổi muỗi.
Bước ra khỏi phòng tắm, Trương Tuần đang thu dọn đồ đạc.
Tôi dừng chân, tò mò chào hỏi: “Hôm nay không phải thứ Bảy sao?”
Trương Tuần mặc áo khoác, đeo đồ thể thao: “Ừm, cuối tuần này tớ đi tham gia hoạt động tennis.”
“Ồ.”
Ánh mắt Trương Tuần nhìn tôi trở nên kỳ quặc:
“Ôi trời…”
“Thẩm Trì Nam, cậu yêu đương hả?”
Tiếng hét gi/ật mình khiến hai người còn lại trong ký túc xá cũng tỉnh giấc.
Họ ngồi bật dậy trên giường, nhìn về phía tôi.
“Làm gì có.”
“Môi cậu sưng thế kia, không phải do hôn hít thì là gì?”
Tôi bặm môi, sốt sắng giải thích: “Không phải, đây là do muỗi đ/ốt.”
Trương Tuần chép miệng cười, rõ ràng là không tin: “Con muỗi nào mà to thế, đ/ốt được thành ra thế này.”
Tôi bất lực.
Bực cả mình!
Ước gì có thể tiêu diệt hết muỗi trên đời!
Bùi Trạch Xuyên dụi mắt, như vẫn chưa tỉnh ngủ: “Trương Tuần, Thẩm Trì Nam da mặt mỏng, đừng trêu cậu ấy nữa.”
Tôi gửi ánh mắt biết ơn về phía Bùi Trạch Xuyên.