Thiếu Gia Giả Cố Chấp Không Ăn Khổ

Chương 15.2

27/08/2025 18:47

Tôi chợt nhớ có lần bố nuôi gọi điện thoại ra lệnh cho cấp dưới ở nhà, từng nhắc đến một người như thế: "Nhờ qu/an h/ệ cho tôi vào dự tiệc nhà họ Lục, cứ ném tiền nhiều vào. Tôi muốn gặp thư ký của Lục Tuy."

Lúc ấy tôi nghe thoáng qua, trong lòng đầy nghi hoặc. Bố nuôi quyền thế như vậy mà chỉ xin gặp thư ký của một người? Cái tên Lục Tuy này phải gh/ê g/ớm cỡ nào?

Về sau thường nghe bạn bè ăn chơi nhắc đến danh tính này. Đại loại là cầu hợp tác, chen chân vào mối qu/an h/ệ. Hễ ai có chút liên hệ với "Lục Tuy" này, lập tức thành nhân vật trung tâm trong các buổi tụ tập.

Tôi chỉ mải mê ăn chơi, chẳng màng dính líu chuyện này, nên chẳng để tâm.

Hôm bị ném về làng, nghe nên chủ nhà thô kệch tên Lục Tuy, tôi còn cảm khái. Tên người ta quả đại phú đại quý. Trùng tên trùng họ với "thái tử gia" thành phố A.

Không ngờ, Lục Tuy này đích thị là Lục Tuy kia. Tôi muốn n/ổ tung.

Bỗng tôi cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì lúc trước không dại dột chọc gi/ận hắn, lại âm sai dương sai trở thành bạn trai của người ta. Nếu không, hẳn tôi đã thê thảm lắm rồi.

Vô thức, nét mặt tôi hiện chút sợ hãi, khẽ nép người về phía sau.

Lục Tuy khẽ khép đôi mắt đen nhánh. Hắn cúi đầu, kéo phăng chiếc quần sáng nay tự tay mặc cho tôi, dùng giọng chỉ hai đứa nghe được thì thầm: "Em đói à?"

"Hơi... hơi đói."

"Ngồi lên đùi anh."

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Rồi thảm họa xảy ra.

Chiếc Rolls-Royce Cullinan phóng vút đi, Lục Tuy ôm lấy tôi đờ đẫn trong vòng tay, giọng khản đặc: "Cưng à, đói thì cứ ăn thêm đi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm