Tôi và ngồi đối diện nhau hai mắt cứ chằm chằm nhìn nhau. bất đắc dĩ nghe lại bản ghi lần nữa: "Em..."

Gương mặt tái mày lại nhìn anh ta, nói yếu "Sao? Ngay cả anh suýt bị lừa không?"

Nhờ nhiều năm lăn lộn bệ/nh và thuần hiền, chỉ phần đ/au diễn mười phần. trách Bách luống yên.

Hạ nhẹ nhõm, ôm chầm tôi: "Em biết không? Vừa rồi anh suýt chút nữa đ/ứt cả qua kịch bản x/ấu cưng ạ."

Tôi nhẹ lưng anh ta: "Thời gian nhiều, sẽ nói rõ đuôi cho anh."

Sau khi nghe xong, mặt biến sắc liên tục đỏ tím tái Anh đưa tay xoa dài: "Cưng em đúng đang thử thách giới hạn anh đấy."

"Giúp không?"

"Giúp!"

Khi ra khỏi đẩy xe lăn cho vẻ mặt nghiêm túc, xông đến chất vấn Bách: "Anh thích thế Không nói sẽ chăm em ấy đáo sao?"

Tôi khe khẽ kéo áo Chí, nhu mì: "Là tôi, đừng trách anh ấy."

Nghe cao lãnh ngàn năm rung động bỗng đỏ mắt, quỳ sụp mặt tôi: "Xin lỗi, Tiểu Lăng."

"Ho...ừm, em chưa từng trách anh đâu."

Hạ tiếp tục đưa đi làm các xét nghiệm khác, Bách như cái bóng đi theo sát từng bước. Nhìn anh ngắt liên tục mấy cuộc gọi, khẽ nói: "Anh xét nghiệm còn lâu đấy, hay anh về công ty đi?"

Lục Bách lắc đầu, dáng vẻ như muốn chuộc tội, rời đi nửa bước.

Từ hôm đó, Bách chiều hết mực, đáp ứng mọi yêu cầu. Đáng tiếc thay, anh vẫn chịu buông ra khỏi tầm mắt.

Không còn cách nào khác, kế dự vậy.

Khi sức khỏe đã đạt chuẩn phẫu thuật, giờ lên bàn mổ, làm bác sĩ chính cho mời sư phụ anh A Quốc về - chuyên gia Để xua căng thẳng, anh cố ý hỏi vui: "Khỏe lại rồi, em sao?"

"Lúc em đi học A anh đi theo hầu hạ nhé."

Bước vào vệ bóng người vệ sinh chui "Suỵt."

Chúng nhìn nhau mỉm cười.

Khi ra Bách hấp tấp tiến đến. Chiếc chân mày anh đã nhíu ch/ặt khi phẫu thuật. tay xoa nếp nhăn trên anh.

Nhưng Bách nắm cổ tay khẽ. vui tươi: "Anh à, tuy kỹ thuật này đã phát triển những vẫn có tỷ lệ t/ử vo/ng. Giá như em..."

Vị tiên há miệng cắn môi tôi: "Cấm nói bậy."

Mắt cong nhìn anh ý tứ: "Nhớ nhớ em nhé."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm