Tôi đăm đăm nhìn hình ảnh cuối cùng của em gái trong đoạn video.
Đáp án tôi đã biết từ lâu, nhưng gi*t họ thì có ích gì? Tôi không ám ảnh bởi sự thật.
Nhưng em gái tôi thì có.
"Em ấy hy vọng mình sẽ là nạn nhân cuối cùng, làm sao có thể chứ? Ác niệm vốn là một phần trong bản chất con người."
Giống như ánh sáng và bóng tối, mãi mãi không thể tách rời.
"Nhưng em ấy muốn thế, nên tôi sẽ thay em thực hiện."
Đội trưởng Đường cởi mũ xuống, sau một hồi im lặng nói: "Giao bọn chúng cho chúng tôi, tôi cam đoan chúng sẽ phải chịu sự trừng ph/ạt của pháp luật."
Nói gì vớ vẩn thế, tôi cười nhạo.
Tôi sẽ không giao hung thủ cho bất kỳ ai.
"Khi mọi người có thể bình phẩm về nạn nhân, tước đoạt công việc của cô ấy, chà đạp lòng tự trọng, vu khống nhân cách của cô ấy..."
"Thì tương lai của những kẻ gây tội á/c này, đương nhiên phải do tôi toàn quyền quyết định."
Một tiếng sau, cảnh sát tìm đến nhà kho ngoại ô.
Cửa cuốn mở ra, mùi m/áu tanh xộc thẳng lên mũi.
Bỏ qua cảm giác buồn nôn, mọi người sững sờ trước cảnh tượng trước mắt - những mảnh th* th/ể vương vãi khắp nơi tạo thành bức tranh địa ngục trần gian kinh khủng.
Trước khi rời đi, tôi ném mấy con d/ao xuống dưới chân bọn họ.
Và thông báo: "Trong người các người, ta đã tiêm một loại đ/ộc dược. Tính ra thì khoảng mười phút nữa đ/ộc tính sẽ phát tác, các người sẽ ch*t trong đ/au đớn. Còn th/uốc giải thì ta để ở đằng kia, nhưng chỉ có một liều thôi."
"Hy vọng mà nhiều quá thì chẳng cảm nhận được giá trị quý báu phải không?"
"Ai có thể sống sót, cầm cự được đến khi cảnh sát tới, thì xem bản lĩnh của các người vậy."
Trước khi đóng cửa cuốn, tôi dùng giọng điệu tràn đầy năng lượng nhất để cổ vũ cho lũ tuyệt vọng kia.
"Mọi người, cố gắng lên nhé!"