Tôi không trốn tránh mấy kẻ công kích tôi, bản thân tôi không hèn nhát đến thế, tôi dám thẳng mặt đi đến và cãi tay đôi với bất kì đứa nào trêu chọc. Có điều tôi vẫn x/ấu hổ chứ, tôi né tránh Lâm Thanh, tìm mọi cách để không đụng mặt cậu ta.
Nhưng mà tôi càng tránh thì tần suất gặp nhau lại càng nhiều. Ví dụ như giờ ăn cơm Lâm Thanh sẽ vô tình ngồi đối diện bàn ăn của tôi, đi thư viện cũng sẽ gặp mặt, trốn học núp vào nhà vệ sinh cũng đụng mặt cậu ta, chơi bóng rổ thì đội đối thủ cũng sẽ có mặt Lâm Thanh...
Đỉnh điểm là hôm nay, tôi cúp tiết lén chạy lên sân thượng của trường, định chơi trò trẩu tre hút thử điếu th/uốc cho ra dáng đàn ông trưởng thành. Ai dè vừa kẹp điếu th/uốc trên tay, còn chưa kịp ngậm vào mồm đã nhìn thấy Lâm Thanh đơn đ/ộc đứng ngay giữa sân thượng, lạnh mặt nhìn tôi chằm chằm.
Má, xui!
Tôi gi/ật mình, giấu vội điếu th/uốc vào trong túi quần, vừa nở nụ cười tươi định chào hỏi thì đã nghe cậu ta chán gh/ét nói:
"Tô Lục, sao cậu cứ bám theo tôi thế? Phiền phức thật!"
Tôi: "...???"
"Tôi biết cậu thích tôi đi/ên cuồ/ng đấy, nhưng tôi không thích cậu, bớt bày trò bám đuôi đi, mặt dày!"
Tôi: "...!?"
Clm tên ảo tưởng này dám bảo ông đây phiền á?