Ở đại học, cuốc làm việc như đi/ên, Thời cũng chăm đấu.
Chúng đổi nhà, mà thay mới toàn bộ đồ đạc căn phòng thuê.
Lúc đó, cả và Thời đều cần nỗ lực thì tương lai sẽ tươi sáng.
Sau khi tiếp khách về tình trạng say khướt, loạng choạng về nhà.
Tôi dựa sofa chờ tỉnh rư/ợu.
Hách Thời đi học về, vứt cặp xuống đỡ dậy.
Tôi cảm được đôi mềm mại chạm mình.
Hơi thở của Thời áp sát.
Tôi mở mắt.
Hắn thật sự hôn tôi?!
Rõ ràng anh của hắn mà.
Hách Thời: trai, biết anh tỉnh."
Tôi hoảng hốt mở mắt:
"Hách anh anh của em."
"Anh đàn ông."
Hách Thời phồng má: thích mỗi anh thôi."
"Chẳng lẽ anh cảm được sao?"
Tôi và Thời đầu chiến tranh lạnh, thực chất đơn lặng.
Tôi sao đứa tự mình nuôi dưỡng lại thích mình - đây rốt cuộc chuyện gì?
Để kéo Thời trở lại đạo bình thường, tự học tâm lý học, gia tâm lý.
Thậm chí từng dẫn hắn đến phòng khám t/âm th/ần.
Hách Thời bình thản nói:
"Thích anh à?"
"Chúng ta đâu có qu/an h/ệ huyết thống."
"Anh nuôi sưởi giường cho anh."
Toang rồi, biết giải thích nữa.
"Em nên thích con mới đúng."
Hách Thời hậm hực: "Trai đều thích mỗi anh."
"Không thể nào, anh sẽ bao giờ thích em."
Nói xong câu đó, lập tức hối h/ận.
Giữa và Thời xuất hiện một vết rạn nứt.
Vết nứt ngày càng lớn dần.
Chúng rơi bế tắc.