Hôm sau, tôi cùng Tống Triết và chị đẹp lạnh lùng mặc đồng phục công nhân, đứng trước cổng biệt thự nhà họ Cố - gia tộc giàu có bậc nhất. Nhìn bộ đồng phục trên người, tôi không khỏi tấm tắc. Đã từng thấy người làm nghề huyền học, nhưng chưa từng thấy ai chuyên nghiệp đến mức này.

Suốt đường đi, Tống Triết đã giải thích ng/uồn cơn sự việc.

Gia tộc họ Cố ba đời đ/ộc đinh, đứa cháu gái 15 tuổi Cố Tiểu Tiểu sau một lần đi lặn biển đã nhiễm tà khí. Ngày nào cô bé cũng ngâm mình trong bể nước, chỉ ăn cá sống. Sau khi chứng kiến cháu gái nuốt chửng con cá sống ngay trước mặt, lão gia Cố Xuyên Sơn không chịu nổi nữa. Ông ta treo thưởng một tỷ để tìm cao nhân c/ứu cháu gái mình.

Tống Triết chính là một trong những người được mời tới.

Tôi hạ giọng hỏi:

"Được mời đến trừ tà thì emi hiểu, nhưng sao lại mang theo hai con m/a hôm qua?"

Chị gái lắc lư hai chiếc lọ thủy tinh đeo bên hông:

"Đồng loại thì thu hút nhau, hiểu chứ? Hai con m/a này chính là radar chuyên phát hiện điểm dị thường của chúng ta."

Nghe có lý phết!

Tôi lại hỏi:

"Vậy tiếp theo chúng ta có cần lập đàn làm phép không?"

Trên TV toàn diễn cảnh đó mà.

Tống Triết lắc đầu: "Chưa vội."

Vừa lúc đó, hai cánh cổng mở ra.

Một quản gia mặt mũi kiêu ngạo liếc nhìn chúng tôi từ đầu tới chân:

"Các người đến làm gì?"

Tôi ưỡn ng/ực định hét "Đại sư Mao Sơn đến đây", thì Tống Triết đã lịch sự đưa danh thiếp:

"Xin chào, chúng tôi là nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp của “Đẹp đến nhà”, đã đặt lịch hôm qua."

Quản gia kh/inh khỉnh nói:

"Vào đi."

Tôi cúi xuống nhìn kỹ bộ đồng phục - thì ra đây không phải trang phục huyền học, mà là đồng phục lao công!

Bước vào biệt thự, ngay trước mặt là cây hòe trăm tuổi. Gió thoảng qua, tán lá đung đưa tạo thành vùng bóng râm khổng lồ. Mấy chiếc chuông gió trên thân cây vang lên leng keng.

Con m/a nữ bất ngờ lên tiếng:

"Ủa? Âm thanh này... hình như quen lắm..."

"Đồng loại à?"

"Không, hình như tôi từng sống ở đây..."

Chúng tôi chưa kịp mở miệng, h/ồn m/a ông già đã ch/ửi ầm lên:

"Cái đồ m/a xó nhà xí nhà ngươi! Đừng có nhận vơ!"

M/a nữ khóc thút thít rồi im bặt.

Qua vài ngã rẽ, một tòa nhà nhỏ trắng xinh xắn hiện ra.

Quản gia ngửa cổ ra lệnh:

"Làm nhanh lên, đừng đụng vào thứ không nên đụng."

"Cấm lên tầng ba." Ông ta ngừng lại, ánh mắt nghiêm nghị: "Nếu không nghe lời, các người ch*t chắc!"

Nói rồi, ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gọi vệ sĩ đến hỏi:

"Đại sư Tống vẫn chưa tới à? Bảo họ nhanh lên đi đi, lão gia nóng lòng rồi!"

Vệ sĩ đáp:

"Họ đã tới, đang ở phòng khách!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau khi cứu nam chính trong truyện đam mỹ, tôi thật sự “quay xe” rồi

Chương 23
Lúc Chu Tầm bị đánh đến thân tàn ma dại, tôi chỉ đứng xem náo nhiệt. Lúc cậu ta bị tên đầu vàng nắm cằm sỉ nhục, tôi thậm chí còn châm điếu thuốc, tìm chỗ ngồi xuống mà thưởng thức. Hệ thống gào thét: [Anh định bao giờ mới bắt đầu cứu rỗi đây? Cậu ấy sắp tan nát rồi đó.] Tôi nhếch mép: "Liên quan quái gì đến tôi." Bộp! Chu Tầm bị người ta đá bay một cước, đổ nhào vào thùng rác rồi ngã vật xuống chân tôi. Tôi cúi đầu liếc cậu ta mấy cái, bật cười khinh thường, định quay người rời đi. Bỗng cổ chân bị ai đó nắm chặt, Chu Tầm ngước lên nhìn tôi vài giây, rồi nói với đám người đang đánh cậu ta: "Đây là bạn trai tôi, anh ấy có tiền." Tôi: "???" Tôi thở dài, hỏi hệ thống: "Làm trai thẳng ở chỗ này là phạm pháp đúng không?"
958
4 Diễn Chương 24
11 Bằng Chứng Thép Chương 10

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau khi được nhận lại vào gia đình giàu có, tôi dựa vào thể chất xui xẻo để sắp xếp lại cả gia đình.

Chương 6
Tôi mang số mệnh thiên sát cô tinh, trời sinh là sao chổi. Vừa mới sinh ra, tôi đã bị tráo đổi. Trong vòng ba năm, gia đình bố mẹ nuôi xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng họ phải vội vàng đưa tôi vào một đạo quán. Sư phụ nói tôi mang sát khí quá nặng, cần phải tịnh dưỡng, nếu không sẽ hại chết tất cả những người xung quanh. Hai mươi năm sau, bố mẹ ruột cuối cùng cũng nhớ đến tôi. Ngày trở về, cô con gái nuôi Tô Noãn Noãn nắm tay tôi khóc lóc thảm thiết: "Chị ơi, chị về thật tốt quá, tất cả là lỗi của em, em không nên chiếm đoạt cuộc đời chị..." Vừa nói, cô ta "vô tình" trượt chân, ngã nhào về phía tôi. Tôi mặt không cảm xúc lùi lại nửa bước. Chiếc bình cổ phía sau lưng cô ta, không một dấu hiệu báo trước, rầm một tiếng, tự vỡ tung. Mảnh vỡ văng khắp người cô ta.
Báo thù
Gia Đình
Hiện đại
217