Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi không thấy Lục Bạc Chu đâu.

Trên chiếc c/òng tay đã được quấn một lớp vải nỉ mềm mại, chạm vào thấy êm ái lạ thường.

Xem ra anh cũng không tà/n nh/ẫn như lời anh thể hiện.

Người giúp việc thản nhiên giúp tôi vệ sinh cá nhân, dọn lên món điểm tâm tôi yêu thích.

Trên khay bất ngờ có cả món bánh nướng giòn khoái khẩu của tôi từ quán ăn gần trường.

Biết cả chi tiết này, không hiểu anh đã theo dõi tôi bao lâu rồi.

Cái hệ thống ch*t ti/ệt không đáng tin này!

Tôi thở dài n/ão nề.

Cả ngày hôm ấy, tôi gần như dán ch/ặt trên giường.

Mấy cuốn sách yêu thích đặt trên bàn nhưng xích quá nặng, giơ tay lên mệt nhọc.

Tôi định dụ người giúp việc mở khóa, nào ngờ họ vừa nghe lửng câu đã lắc đầu bỏ chạy.

Chiều tà, Lục Bạc Chu mới trở về.

Anh còn nói cho tôi một tin: "Anh đã giúp em xin nghỉ việc làm thêm đó rồi."

"Ừ."

Chuyện nằm trong dự liệu.

Vẻ ngoan ngoãn của tôi khiến anh hài lòng. Như mọi khi, anh tự tay chăm sóc tôi ăn uống tắm rửa, rồi lại đưa lên giường khóa tay.

Bốn ngày trôi qua trong vô vọng. Tôi nằm dài thở than: "Chán ch*t đi được."

Làm bộ thảm thiết nũng nịu: "Anh Bạc Chu ơi, nếu em chán mà ch*t, anh nhớ phải luôn giữ em trong lòng nhé?"

"Đừng có nói bậy!"

Anh rất kiêng kỵ từ này.

"Thật mà, em buồn thúi ruột rồi."

Tôi chu môi đưa mắt liếc: "Anh ơi, anh tháo c/òng cho em đi mà? Em hứa không trốn đâu."

"Em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về."

Ánh mắt long lanh ngước nhìn: "Anh tốt bụng thế, đâu nỡ trói em mãi phải không?"

Dù tôi thiệt hết lời ngon ngọt, anh vẫn không chịu mở khóa.

Đành mượn tạm chiếc bình hoa trong phòng.

Vừa nghe tiếng cửa đóng, tôi đ/ập vỡ bình, vội nhặt mảnh sành áp vào đầu ngón tay.

Một giọt m/áu đỏ tươi nhỏ xuống nền gạch...

Lục Bạc Chu hối hả quay về.

Ánh mắt sâu thẳm dừng trên ngón tay băng trắng toát và đống vỡ vụn, không biết anh có phát hiện trò mèo của tôi không.

"Lần cuối cùng."

Giọng anh trầm xuống sau hồi lâu im lặng, tay nắm ch/ặt bàn tay tôi: "Bé ngoan, đây là lần cuối cùng."

Ánh mắt u ám: "Đừng làm bản thân tổn thương nữa."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm