6.
Khi đến dưới nhà tôi, Thạch liền bước.
"Cô lên lầu nói.
Tôi nhìn từng đường nét trên khuôn của Thạch tỏa sáng dưới ánh đèn đường, khẽ hỏi: “Anh về à?”
Trở phòng karaoke ồn đó?
Trường cấp ba anh theo học tỷ nhập học thấp, anh đang học lớp mười hai, năm cấp là năm học trọng nhất.
Tại này, anh không phải nên sách làm bài tập nhà sao?
Tại sao đi đến như vậy!
Hơn nữa, tôi thể cảm nhận được rằng anh ấy không thích môi đó.
Thạch hừ nhẹ một ngước mắt nhìn tôi nói: "Diệp Kiều, từ về không cần lắng cho em gái, không cần lắng cho tôi."
Anh đột nhiên một chút, rồi tiếp tục, "Chúng tôi cô."
Tôi gật đầu nói: tan học đến đón tôi nhé?”
Anh lặng nhìn tôi, miệng lên mang theo một tia châm chọc, đó trầm giọng cảnh cáo: "Diệp Kiều, tôi không phải người cô thể khiêu khích, hiểu không?"
"Thạch Nham, ngày tôi sẽ chờ anh cổng trường, mặc kệ muộn thế tôi sẽ đợi cho đến khi gặp được anh!"
Tôi hoàn toàn phớt lời cảnh báo của anh ấy, rồi người chạy khi nói xong những gì muốn nói.
Chất giọng cáu gắt của Thạch từ phía truyền đến: "Cô chờ đến bình minh, tôi không đến!"
(Còn tiếp...)