15.
“Đạo sĩ thúi, ngươi...... ục ục...... C/ứu...... ục ục...…”
Ta sặc nước mấy lần còn cách nào chỉ có thể ngậm miệng lại trước.
Thương Tuyền thấy sự tình có vàng bò lên bờ, mang theo hoàn chạy.
Hồ nước giữa thấm vào lạnh buốt giống muốn đ/âm vào xươ/ng người.
Tứ chi thể dùng được, ý thức dần dần trở hỗn lo/ạn.
Một nỗi sợ hãi lạ quen thuộc quanh ta.
Tại sao sợ nước?
Lần cuối rơi nước khi nào?
Hình như... hình ở Thành.
Ta nhớ rồi.
Trước khi làm xin, cũng đã xin.
Chỉ có điều tự do hơn nhiều.
Như thường lệ, định băng qua con nhỏ để đường xin.
Nhưng lại thứ gì đó làm vấp đất.
Ta nhìn mặt đất có cậu bé trạc tuổi đang nằm.
Ta cẩn thận đ/á trúng ta.
Đứa trẻ nhắm ch/ặt hai mắt, bù tóc rối được khí chất trang nghiêm.
Quần áo có cảm giác trơn nhẵn mềm mại, nhìn đã chất liệu tốt.
Ta nổi lên tham niệm, thừa dịp còn hôn mê, đem quần áo của cởi mặc vào người.
Khi đang kéo ngọc bên hông hắn, lại đột nhiên túm cổ áo.
Quần áo của vốn người, kéo, bả vai xuống.
Vết bớt mai tươi vào mắt đen láy, làm nhớ cả đời.
“Ngươi ai?”
Thanh âm yếu ớt giọng điệu lại hung á/c.
Ta vốn tr/ộm lương tâm cắn rứt, khi thấy dạng sắp của hắn, lá cũng lên.
“Đi đổi tên, ngồi đổi họ, tiểu Tạ Mai!”
“Thật sao?” Hắn cố chống đỡ hỏi.
Người này thật quái, này có gì mà thật.
Chẳng lẽ nghĩ đến trước mặt Diêm vương cáo ta?
Sớm vậy đã nói biết.
Quên đồ của ta.
Như vậy thì nữa.
Ta kéo xuống: còn giả gì? Ngươi cứ yên tâm đi.”
Ta xoay muốn rời đi thì cổ chân lại giữ ch/ặt.
Nhìn lại, cậu bé ấy lại ngất đi.
Nhưng khí lực đến kinh người, chịu buông ra.
Ta ngồi xổm gở từng từng của ra.
Vừa làm lẩm bẩm: “Có lạ chớ trách, có lạ chớ trách, chờ đạt, ngươi.”
Ta chạy ngoại thành miếng ngọc đi.
Người nói bình thường mang ngọc theo có tội, chờ thật sự sắp đói, lại cầm đồ.
Về phần quần áo người...…
Chất liệu thật lạ!
Ta mặc lát đi b/án.
Ta đường cái, thấy đám quan binh giơ đ/ao về phía ta.
Vốn cảm thấy theo đuổi ta, dù sao cũng phải gì, nhiều lắm cũng chỉ tr/ộm vài bánh thôi.
Cho đến khi con d/ao ngang qua tai ta.
Ta sợ quá co cẳng bỏ chạy.
Dựa vào sự nhanh nhẹn sự quen thuộc đối Thành, đi vòng qua mấy con ngõ nhỏ, chui lỗ chó khỏi thành.
Sau đó đặt mông ngồi dưới đất h/ển, sắc mặt trắng bệch.
Thật thật thật thật dọa người!
Ta cứ tưởng mạng nhỏ của mình xem đã trụ được.
Không ngờ quan binh từ thành đuổi theo ra.
“Nhanh lên! Hắn ở đó!”
Ta đã còn nhiêu chạy vài sấp đất.
Cách đó có con sông.
Nhìn lưỡi d/ao sắc bén ngừng tới gần, lòng có định.
Nhảy sông cũng còn có đường sinh cơ.
Nếu đ/ao đ/âm chắc ch*t.
Ta dùng cả lẫn chân lập tức vào nước.