"AI ĐẤY! hôm khuya khoắt cho người ta ngủ nghê cả!"
"Bà Trần! tay lại!"
Chu Bân suýt ngã, vội bước lên định ngăn ta, nhưng đại bá đã chộp lấy cổ tay tôi.
"Mày trốn ra bằng cách Mau theo tao thờ tổ!"
"Trời ơi! Sao người thế... người ai?!"
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, một đám người đen kịt đứng lố nhố cổng.
Họ mặc quần rá/ch rưới, người mùi th/ối r/ữa nồng nặc. Đứng gần mới thấy mặt lỗ chỗ vết lở, vài người còn bộ xươ/ng trắng hếu. Trong hốc mắt họ, thứ lửa m/a xanh lục nhấp nháy như đom đóm, q/uỷ từ địa ngục bước lên.
"ÁÁÁÁ——!!!"
Bà hét thất thanh, quay người định chạy vấp chân ngã sấp mặt xuống Bân lổm ngổm sau tôi, trưởng cũng lảo lùi Tôi quay sang chỗ Lưu Hoa, nhưng sân đã vắng bóng cô ta từ lúc nào.
Không ổn! Đại Minh!
Tôi nắm ch/ặt roj trừ tà định lao vào Đại Minh, x/á/c ch*t ngoài cổng đã lê từng bước nặng nề tiến giơ tay g/ớm ghiếc vồ lấy vợ chồng và Bân.
Đám này x/á/c tầm thường, Lưu Hoa thổi một oán khí nên mới lên từ Trông dị, nhưng phó dễ ợt. Chỉ cần nhét gừng tươi vào miệng oán khí tan đi, chúng sẽ thành x/á/c ch*t vô Dĩ nhiên, tiên phải dẹp sợ của mình đi.
Những kẻ như Bân, sợ đến quên cả tên mình, sao dám dí gừng vào miệng x/á/c sống? Mấy cái "bao cát sống" này chẳng những đ/á/nh m/a, còn khóc lóc chạy phía tôi. thậm chí túm phía đám x/á/c, cốt dùng bia đỡ đạn cho họ!