Nhưng mọi người đều ngầm hiểu là tôi.
Vì hình tượng cậu ấm ngạo mạn, ngang tàng trước kia của tôi đã sớm khắc sâu vào lòng người rồi.
Nhìn Tiết Nhượng bước tới, tôi thở dài.
"Thật sự không phải tôi!"
Cậu ta không tin.
Lạnh lùng chất vấn: "Cậu dám nói không có chút suy nghĩ không đứng đắn nào với tôi không?"
Tôi lặng thinh, không dám đáp.
Vì thật sự có.
Hôm đó là tiết bơi, định trốn học thì thấy Tiết Nhượng tập một mình.
Cậu ta là học sinh nghèo chuyển trường giữa chừng.
Học lực xuất sắc nhưng thiếu kỹ năng mềm.
Thường bị đám cậu ấm cô chiêu chê cười.
Các cô gái mê nhan sắc nhưng kh/inh xuất thân cậu ta.
Bởi thế, chàng trai xuất chúng này vẫn cô đ/ộc.
Kẻ lười nhác gặp phải ông vua chăm chỉ.
Tôi thấy xui xẻo, định tìm chỗ khác.
Ánh mắt lướt qua dáng người uốn lượn dưới nước, khuôn mặt tuyệt sắc...
Tôi chợt đờ đẫn.
Trong mơ hồ tưởng thấy nàng tiên cá mê hoặc...
Vốn không quen kìm nén, tôi theo bản năng nhảy xuống nước.
Ỷ mình bơi lâu năm, tôi nhanh chóng áp sát.
Khoác cổ cậu ta.
Tiết Nhượng gi/ật mình, cau mày.
Chưa kịp phản ứng, tôi ấn cậu ta chìm nghỉm.
Hít sâu rồi đưa môi áp lên đôi môi cậu ta.
Thiếu oxy khiến cậu ta bất lực, chỉ biết tiếp nhận không khí từ tôi.