Tôi trừng mắt gi/ận dữ bóp cổ anh ta: "Phó Tinh Yểm, tôi cho anh hai con đường, một là ch*t, hai là cút khỏi nhà tôi."
Phó Tinh Yểm từ từ ngẩng cổ lên, để tay tôi bóp sâu hơn: "Nếu làm vậy em mới hết gi/ận, vậy em cứ làm đi."
"Đừng tưởng tôi không dám."
Tôi tăng thêm lực bàn tay.
Tưởng rằng làm vậy sẽ dọa được anh ta, ai ngờ anh ta là một tên đi/ên.
Thấy sắp thở không nổi, cũng không phản kháng.
Tôi không nhẫn tâm bằng anh ta, cuối cùng vẫn buông tay, nặng nề ngã xuống bên cạnh anh ta: "Phó Tinh Yểm, anh đúng là một tên đi/ên."
Phó Tinh Yểm ho sặc sụa.
Sau cơn ho, vệt đỏ trên mặt vẫn chưa tan.
"Thẩm Quân, giờ em có thể nghe anh giải thích chưa?"
"Có gì nói nhanh đi."
"Anh lừa em không phải để h/ãm h/ại em, ngược lại là để tiếp cận em. Bởi vì anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, hoàn toàn không có chuyện trả th/ù, chỉ có tình cảm hèn mọn và đáng thương của anh thôi."
"Anh xin lỗi, anh không nên lừa dối em. Anh không muốn biện minh, chỉ mong em cho anh cơ hội được ở bên em, dù là cơ hội... để em trút gi/ận lên anh."
"Em thấy rồi đấy, bất kể em làm gì, anh cũng sẽ không phản kháng."
Sự thực chứng minh, miệng đàn ông toàn lời dối trá.
Phó Tinh Yểm nói dù tôi làm gì anh ta cũng không phản đối.
Thế mà chưa đầy một tháng sau khi làm lành.
Tôi đang uống rư/ợu ở bar, thấy một chàng trai dễ thương không b/án được hàng đang khóc lén ngoài hành lang.
Không đành lòng, tôi m/ua giúp chai rư/ợu.
Phó Tinh Yểm lập tức dẫn vệ sĩ xông vào, tống cổ cả người lẫn rư/ợu ra ngoài.