Tiệc khai máy được tổ chức tại khách sạn.

Một loạt những hành động cảm động do Lục Phong Ngôn thực hiện trong chuyến thăm miền núi đã được chiếu trên màn hình.

Tôi cầm chiếc ô màu đỏ và đứng ở cửa phòng tiệc.

Lục Phong Ngôn đang uống rư/ợu với đạo diễn ở phía xa đã nhìn thấy tôi, ly rư/ợu trên tay anh ta rơi xuống đất vỡ tan tành.

Người phục vụ vội vàng quỳ xuống lau giày cho anh ta và nói xin lỗi.

Đạo diễn lịch sự hỏi Lục Phong Ngôn đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta đưa tay dụi mắt, sau khi x/á/c nhận người đó chính là tôi, anh ta sải bước đi về phía tôi.

Lục Phong Ngôn đưa tôi ra khỏi phòng tiệc và đứng trong đại sảnh.

"Tiên... Tiên Cô, cô đến tìm tôi có chuyện gì không?”

Nụ cười của anh ta cứng đờ, ánh mắt lảng tránh.

Tôi ngước nhìn anh ta.

"Lục Phong Ngôn, anh quên lời hứa với tôi rồi sao?"

Anh ta mím môi, không còn hoảng hốt như lần đầu tìm đến tôi.

Lục Phong Ngôn thở dài một hơi, dường như đã hạ quyết tâm.

"Tiên Cô, tôi không ngại nói cho cô biết, bây giờ tôi không còn sợ cô nữa.”

"Chuyện xảy ra với tôi lần trước đều do Thanh Âm đạo trưởng đã ch/ết, và trận pháp mà ông ta bố trí cho tôi đã thất bại."

"Lần này, tôi đã tìm được một vị pháp sư, ông ta sẽ giúp tôi giải quyết tất cả mọi vấn đề."

"Còn về việc tôi có ch/ết hay không, không phải do Tiên Cô quyết định."

Tôi nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta, cảm thấy có chút buồn cười.

"Lục Phong Ngôn, tôi đã chỉ cho anh một con đường đi sáng suốt, nhưng tại sao anh lại tìm đường ngang ngõ tắt mà đi?”

Anh ta cười lạnh một tiếng.

"Tiên Cô, một khi đã nắm được danh lợi trong tay, thì không thể dễ dàng buông bỏ.”

"Chắc cô chưa biết cảm giác được hàng ngàn người ngưỡng m/ộ."

"Tất cả ánh mắt mọi người đều đang dõi theo cô. Họ vui vì lời nói của cô và buồn cũng vì cái cau mày của cô."

"Tôi có thể kh/ống ch/ế vận mệnh của một người, có thể nắm giữ trong tay tương lai của họ, loại cảm giác này mê hoặc đến nỗi tôi không nỡ buông tay!"

Anh ta đi vòng quanh tôi.

"Cô cứ lo kinh doanh tốt cửa hàng giấy của mình đi. Sau này chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa."

"Cô có thể tự mình rời đi. Nếu để tôi gọi bảo vệ, mọi thứ sẽ rất khó coi.”

"Hồ đồ ng/u xuẩn!"

Lục Phong Ngôn vẻ mặt nghiêm nghị.

"Cô nói gì?"

Tôi cười khẽ, nói: "Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ bước vào.”

Tôi nhìn chằm chằm anh ta, Lục Phong Ngôn cũng nhìn thấy trong mắt tôi màu đỏ như m/áu.

Anh ta lấy trong túi ra một tấm bảng nhỏ bằng gỗ vẽ hình em bé.

"Tôi có thần bảo hộ, cô không thể làm gì tôi!"

Tôi lấy kéo và tờ giấy màu vàng trong túi ra rồi từ từ c/ắt.

"Thần bảo hộ? Thật nực cười!"

“Một tà linh cũng dám xưng thần?”

Chỉ bằng hai nhát kéo, tôi đã c/ắt được tám người giấy.

Sau khi c/ắt xong, người giấy bay lơ lửng trong không trung.

Tôi bắt quyết và niệm chú.

"Mượn q/uỷ khí của các ngươi, phụng lệnh ta, tr/eo c/ổ hắn!”

Người giấy lập tức sống dậy và lao về phía tấm bảng gỗ trong tay Lục Phong Ngôn.

Tám người giấy nắm tay và cùng đứng gần nhau, tấm bảng gỗ ngay lập tức bốc ch/áy.

Lục Phong Ngôn sợ hãi ném tấm bảng gỗ xuống đất.

Khoảnh khắc nó chạm đất, tấm bảng gỗ và tất cả người giấy đều biến thành tro bụi.

Sắc mặt Lục Phong Ngôn tái nhợt, chạy đến nhặt đám tro trên mặt đất.

"Cô...tại sao...tại sao lại có thể như vậy?"

Tôi phất tay, đám tro bụi kia biến mất.

"Lục Phong Ngôn, anh không còn cơ hội nữa!"

Lục Phong Ngôn r/un r/ẩy, mồ hôi chảy ra nơi chóp mũi.

Lúc này, có tiếng khóc phát ra từ màn hình lớn của khách sạn.

"Anh Lục, xin anh đừng làm vậy với tôi, tôi có bạn trai rồi!"

Anh ta quay lại, nhìn thấy một đoạn video đang chiếu trên màn hình lớn ở sảnh.

Tiểu hoa Tuỳ Hinh, người đã t/ự t/ử vào năm ngoái, đang khóc lóc và c/ầu x/in tha thứ.

Giọng nói quen thuộc của Lục Phong Ngôn vang lên.

"Không phải cô đến đây chỉ để ngủ với tôi sao? Tại sao bây giờ cô lại giả vờ như trung tri/nh ti/ết liệt vậy?”

Mọi người ở sảnh khách sạn đều dừng lại xem.

Lục Phong Ngôn hét lên như đi/ên.

"Đừng xem! Đừng xem! An ninh! An ninh! Đây là cái gì!"

Nhưng không ai chú ý đến anh ta, video vẫn tiếp tục phát trên màn hình.

Tiếng x/é vải, tiếng người phụ nữ c/ầu x/in tha thứ, tiếng cười đắc thắng của người đàn ông.

Trước khi hình ảnh khó coi xuất hiện, nó đã được đổi thành một video khác.

Lục Phong Ngôn và người đại diện Đàm ca đang trò chuyện.

“Lần trước đưa tiền cho đạo diễn Lý, để hắn làm hợp đồng âm dương đã xong chưa?

(Hợp đồng âm dương: trong giới giải trí hợp đồng này dùng để trốn thuế)

Người đại diện mỉm cười nham hiểm.

"Anh làm việc cậu còn không yên tâm sao? Anh đã làm xong hết rồi, kể cả hợp đồng cho bộ phim tiếp theo cũng đã xong.”

Lục Phong Ngôn kinh ngạc ngã xuống ghế sô pha.

“Vậy tối nay có nên ‘tuyển phi’ lần nữa không?”

"Thông báo cho bộ phận nghệ sĩ, tất cả nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty đều phải tập trung tại phòng của tôi, tôi muốn tuyển chọn thật tốt!"

Âm thanh cuộc trò chuyện của Lục Phong Ngôn với người đại diện vang vọng khắp nơi.

Lục Phong Ngôn chạy một vòng quanh khách sạn, phát hiện màn hình ở tất cả các phòng đều đang chiếu cùng một lúc.

Mọi người trong khách sạn đều gác lại việc mình đang làm và xem "ảnh đế" đang cống hiến cho mọi người “một màn trình diễn xuất sắc”.

Anh ta nhận ra không ai nghe thấy mình đang gào thét, anh ta lúc này giống như người vô hình chạy qua chạy lại trong đám đông.

Cuối cùng, Lục Phong Ngôn chạy đến chỗ tôi và quỳ xuống.

"Tiên Cô, tôi thật sự biết sai rồi, đừng bỏ mặc tôi, xin cô, đừng bỏ mặc tôi!"

Tôi nhìn lên màn hình lớn.

"Ảnh đế, chỗ đặc sắc nhất còn chưa chiếu đâu.”

Tôi vừa nói xong thì video Lục Phong Ngôn nhờ diễn viên mới lau giày và đổ nước cho anh ta cũng phát xong, lại đổi sang một video khác.

Cảnh tượng lúc này là ở trên núi, Lục Phong Ngôn cùng người đại diện đang kéo một chiếc vali.

Bọn họ mở vali ra thì phát hiện một th/i th/ể được gấp thành hình th/ù kỳ lạ và cuộn tròn bên trong.

Cả hội trường náo động, thậm chí có người còn la hét.

“Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Lục Phong Ngôn và người đại diện của anh ta phạm tội gi/ết người!"

Một số người đã lấy điện thoại di động ra quay video và tải lên mạng xã hội.

Cổ áo sơ mi của Lục Phong Ngôn bị nới lỏng, kiểu tóc được làm cẩn thận giờ đây rối tung.

Đầu anh ta đầy mồ hôi, tóc bết vào mặt, giống như vừa mới từ trong nước bước ra.

Trong video là cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Kêu cậu cẩn thận chút lại không nghe, giờ chơi ch/ết người rồi.”

Lục Phong Ngôn nói không có vấn đề gì.

"Ai biết cô ta không chịu nổi chứ? Chuyện này không phải lỗi của tôi. Hai chị em này là song sinh, còn cô kia thì không sao!"

Hai người vừa trò chuyện vừa đào đất.

"Người em song sinh nhìn thấy chúng ta gi/ết chị gái của cô ta. Giờ phải làm sao?"

"Dù sao thì chúng ta cũng có video của họ. Nếu cô ta không im miệng, tôi sẽ tung video lên mạng và h/ủy ho/ại danh tiếng của cô ta."

Nội dung trò chuyện giữa hai người khiến người ta kinh sợ.

Từ việc trốn thuế đến cách sử dụng tài nguyên để kiểm soát người mới, tất cả đều được công khai trước công chúng.

Lục Phong Ngôn bịt tai lại, tuyệt vọng kêu lên.

"Dừng lại! Đừng xem nữa! Làm ơn!"

"Tôi là ảnh đế! Tôi không thể bị huỷ diệt như vậy! Tôi là ảnh đế! Thật không dễ dàng gì mới leo lên được vị trí này!"

Tôi không nhịn được nữa, vung chiếc ô trong tay lên và đ/á/nh mạnh vào người anh ta.

“Anh nghĩ rằng chỉ có một mình anh cảm thấy không dễ dàng sao?”

"Anh có biết trong video đầu tiên, cô gái mà anh c/ưỡng b/ức đã vĩnh viễn mất đi sinh mạng! Bạn trai của cô ấy nghe tin người yêu ch/ết cũng đã t/ự s/át theo!"

"Anh đã h/ủy ho/ại hai gia đình, n/ợ hai mạng người!"

"Những người mới đến bị anh lợi dụng thân phận b/ắt n/ạt, cũng là những đứa trẻ được yêu thương trong vòng tay của cha mẹ. Họ cũng đã cố gắng vượt qua kỳ thi tuyển sinh, và tốt nghiệp sau bốn năm học tập chăm chỉ. Chuyện đó có dễ dàng với họ không?"

"Còn về cặp song sinh!"

"Anh gi/ết ch/ết chị gái, sau đó dùng video u/y hi*p em gái!”

“Anh có biết người em gái đó bây giờ thế nào không?”

Lục Phong Ngôn đ/ập vỡ chiếc bình hoa, đi/ên cuồ/ng hét lên.

"Không phải cô ta vẫn còn sống sao? Tôi không n/ợ cô ta cái gì cả!"

Tôi lại dùng ô đ/á/nh anh ta lần nữa!

"Người em gái đó đi/ên rồi!"

“Anh có biết tại sao cô ấy lại phát đi/ên không?”

"Cô ấy dùng linh h/ồn của mình để ký khế ước với tà thần!"

"Cô ấy nguyền rủa anh không được ch/ết tử tế! Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Tôi bước tới chỗ Lục Phong Ngôn và gõ cán ô lên trán anh ta.

"Vì sao anh đột nhiên có thể nhìn thấy cửa hàng của tôi! Chính là những người đã ch/ết oan dưới tay anh đang tìm đến anh để b/áo th/ù!”

Sau khi bị tôi đ/á/nh, Lục Phong Ngôn mở mắt ra.

Mắt anh ta đã được mở thiên nhãn, nên có thể nhìn rõ mọi thứ phía sau tôi.

Những cô gái mà anh ta gi/ết đều đứng sau lưng tôi.

Cặp vợ chồng t/ự s/át ôm một tiểu qu/ỷ trên tay, nhe răng nanh ra cười với Lục Phong Ngôn.

Người chị của cặp song sinh cả người đầy m/áu, mắt cũng chảy đầy huyết lệ.

"Lục Phong Ngôn, trên núi lạnh quá! Hãy đến với tôi đi!"

Tôi xoay người không nhìn nữa.

Những con qu/ỷ tụ tập lại, phía sau là tiếng thét chói tai của một linh h/ồn đang bị x/é nát.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm