Cuối cũng đợi được đến khi mọi thủ tục kết thúc, dọn dẹp đống độn xong mới thể phòng nghỉ ngơi.
Nằm vật ra giường, cảm thấy bắp toàn thân như được thả lỏng.
Nhưng được một lúc, trong lòng lên nỗi bứt rứt khó tả trống trải.
Từ hôm nay, sẽ phải sống Bách Xuyên.
Thế chia giường ngủ tôi, vừa đến nhà đã ôm gối sang phòng khách.
Làm chuyện ngày đầu kết đã như thế này chứ!
Dù chán gh/ét thì cũng không đến nỗi nào!
Vậy cái trò thả kẹo dụ lúc nãy là ý hả?
Không hiểu sao, ký vị giác khứu giác in sâu hơn cả.
Tôi bắt đầu nhớ viên kẹo mùi tin tức đặc trưng của Bách Xuyên.
Tôi nghĩ thấy khó chịu mất ngủ.
Theo Alpha vốn bản bài xích mùi tin tức của những Alpha khác.
Gh/ét bỏ, bực bội, khó chịu, t/ởm.
Nhưng hiện tại muốn ngửi mùi bất chấp hậu quả.
Đáng gh/ét, thật đáng gh/ét!
Nghĩ nghĩ lại, định - để ai cũng được không để mình khổ.
Gh/ét à? Tôi sẽ làm phiền hắn!
Thế là ôm gối, gõ cửa phòng khách.