Chu Từ chỉ cao hơn một chút, to khỏe hơn một chút, còn lại thì hầu như cũng không có gì thay đổi.
Vẫn là kiểu tóc c/ắt ngắn cạo đầu, áo thun đen quần đen.
Từ xa đã có thể cảm nhận được sự hung dữ và chán nản toát ra từ người hắn.
Sau khi tốt nghiệp, mọi người đều tiến về phía trước, đến khắp chân trời góc bể, mỗi người đều có thành tựu.
Duy chỉ có hắn, vẫn lang thang nơi đầu đường xó chợ, dường như đã bị thời gian giam cầm.
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu: “sinh mệnh của cậu chỉ còn năm mươi hai giây.”
Xin lỗi nhé Chu Từ.
Tôi không muốn ch*t.
Cậu chịu khổ một chút đi.
“sinh mệnh của cậu chỉ còn ba mươi giây.”
Tôi tạo dáng chuẩn bị lao về phía Chu Từ với tốc độ mười giây một trăm mét.
Thành công vật ngã hắn ra.
Thành công ôm ch/ặt.
Trong đầu vang lên giọng nói dễ chịu của hệ thống.
“Tít, chúc mừng ký chủ, thành công kéo dài sinh mệnh. Đếm ngược sinh mệnh còn sáu mươi phút.”
Tôi nằm đ/è lên ng/ười Chu Từ mất một lúc.
Suốt nửa đời người, tôi chưa từng chạy như vậy, trái tim đ/ập thình thịch trong lồng ng/ực, nhưng cũng không đột tử.
Tin tốt, ôm Chu Từ có thể được c/ứu mạng.
Tin x/ấu, ôm Chu Từ có thể phải kêu c/ứu mạng.
Chu Từ bị tôi đ/è cho choáng váng, mãi một lúc sau mới nhận ra tôi.
“Phù Tinh Thần?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi ch/ửi: “Tôi đệt mẹ cậu!”
Do thành công kéo dài sinh mệnh một giờ, tôi rất khoan dung với thằng nhóc này, thành khẩn đề nghị: “Mẹ tôi không được, nhưng tôi thì có thể.”
Chu Từ:?