Chúng tôi là bạn bè bao nhiêu năm rồi, hắn dọa người xong thì có thể để ý xem đàn em của mình có bị lạc không không chứ? Tôi là đàn em theo hắn lâu nhất đấy.
Tôi đang nghĩ thế, thì khóa cửa xoay.
Tôi nín thở.
Người đến bước chân vững chãi, từng bước tiến lại gần tôi.
Cuối cùng tôi sợ hãi, giọng nói đã nghẹn ngào:
“Đại ca, tôi thật sự không phải Lâm Thần, anh bắt nhầm người rồi, anh thả tôi đi.”
Không ai đáp lại.
Tôi nuốt nước bọt, liều mạng, hét với đối phương bằng giọng hống hách nhưng yếu ớt:
“Anh mà dám động vào tôi, Giang Sở sẽ không tha cho anh đâu, tôi là người của hắn, trong ký túc xá hắn còn coi tôi như bố mà cung phụng, tôi mất một sợi tóc thôi, hắn sẽ xử anh luôn.”
“Vậy sao? Em gh/ê thế nhỉ?”
Giọng nói bình thản, không lộ cảm xúc, nhưng tôi đã nhận ra thân phận của đối phương.
Tôi hít mũi, giọng tủi thân:
“Giang…”
Đèn sáng lên.
Giang Sở ngồi bên giường, giọng điệu hung dữ:
“Giờ mới biết sợ à? Đã bảo đi đâu thì phải liên lạc với anh, em lại biết gửi tin nhắn cho Lục Yến mà không gửi cho anh, bị bắt rồi mới nhớ đến, sao không đi tìm Lục Yến giúp em?!”
Tôi chẳng còn sức tranh cãi:
“Sau này em nhất định sẽ gửi tin nhắn cho anh được chưa? Giờ em đã thảm hại thế này rồi, anh đừng gi/ận nữa mà.”
Giang Sở không nói gì, hắn nhăn mặt, mím ch/ặt môi, như đang cố nén cơn gi/ận dâng trào trong lòng.
Giang Sở đang gi/ận ư?
Tôi không hiểu, có phải vì tôi gửi tin cho Lục Yến mà không gửi cho hắn, hắn cho rằng tôi thách thức uy quyền đại ca của hắn, nên hắn nổi gi/ận?
Vậy thì hắn cũng nhỏ nhen quá.
Lúc thế này rồi, đừng quan tâm mấy chuyện vớ vẩn nữa được không.
“Giang Sở, anh có thể quan tâm đến em trước không? Em bị đ/á/nh rồi.”
Giang Sở khẽ cười lạnh, nắm tay tôi lắc lắc:
“Em bị đ/á/nh chỗ nào? Chẳng phải em vẫn ổn đấy sao?”
Tôi nghẹn ngào:
“Họ thật sự đ/á/nh em rồi, đầu em đ/au lắm.”
Giang Sở đứng phắt dậy, nhìn ra sau đầu tôi, trán lập tức nổi gân xanh, hắn mắ/ng ch/ửi: