Anh không trả lời ngay. Rồi anh thì thầm, mắt vẫn dán vào phong bì trước mặt: “Tôi gh/ét chính mình vì đã để cậu ngồi đây.”
Tôi chạm tay lên tay anh, nhẹ đến mức gần như không thật.
“Tôi chọn ở đây. Và tôi sẽ chọn lại, lần nữa.”
Đại Hùng ngẩng lên. Ánh mắt anh như chao đảo, đầy thứ cảm xúc thô ráp và mệt mỏi mà anh giấu suốt những ngày qua.
“Tôi phải hoàn thành việc này." anh nói. “Một lần cuối.”
Tôi gật đầu. “Vậy thì tôi sẽ ở lại. Một lần cuối.”
Hai ngày sau.
Chúng tôi gần như không ngủ. Đại Hùng nghiên c/ứu phong bì, chi tiết như một bản kế hoạch liều mạng, mà đúng thế thật.
Một địa điểm, một mục tiêu, một chiếc ổ cứng cần lấy.
Một “lỗi hệ thống” mà chỉ người như anh mới có thể xử lý.
Tôi không hỏi nhiều, chỉ ngồi bên, đôi khi đặt một cốc cà phê, đôi khi chỉ là ánh nhìn để nhắc anh rằng anh không còn một mình.
Đêm cuối trước khi hành động, anh nằm dài trên giường, kéo tôi lại gần.
“Nếu tôi không quay lại…”
“Anh sẽ quay lại." Tôi ngắt lời.
“Còn nếu không?”
Tôi hít sâu.
“Tôi sẽ giữ căn hộ này nguyên vẹn. Và tôi sẽ nhớ anh như người cuối cùng biết pha cà phê cho tôi mà không làm ch/áy bình.”
Anh bật cười, âm thanh mong manh giữa đêm tối. Rồi anh ôm tôi ch/ặt hơn.
Đêm thứ ba.
Đại Hùng biến mất vào bóng tối lúc 2 giờ sáng.
Tôi không đi theo, không đòi chen vào. Tôi đứng bên cửa sổ, ánh đèn thành phố nhòe sau lớp kính mờ. Một tay ôm cốc trà, tay còn lại nắm chiếc vòng da nhỏ – của anh – để lại trên bàn.
Đến rạng sáng, tôi vẫn chưa ngủ. Tôi pha cà phê, như thói quen, rồi để một cốc bên phải chỗ ngồi quen thuộc của anh.
6:15, tiếng gõ cửa.
Tôi gần như đ/á/nh đổ cốc.
Chạy ra, mở cửa.
Đại Hùng đứng đó, ướt sũng vì mưa. Chiếc áo hoodie cũ, ánh mắt mệt nhoài nhưng sống.
Tôi không nói gì, chỉ kéo anh vào.
Anh ôm tôi, mạnh mẽ, khẩn thiết.
“Tôi đã xong rồi." Anh lẩm bẩm.
“Tôi đã thực sự thoát.”
Tôi vòng tay ôm anh ch/ặt hơn, cảm nhận nhịp tim anh đang đ/ập, thật sự đ/ập, và không còn hỗn lo/ạn.
“Vậy thì về nhà đi, Đại Hùng." Tôi thì thầm vào vai anh.
“Về rồi.”
Sau đó… Không ai đến tìm nữa.
Không tin nhắn, không gõ cửa.
Chúng tôi m/ua một cái máy pha cà phê mới. Đại Hùng nói món quà “hòa bình” của anh.
Tôi để anh đặt một bức tranh lên tường, thứ duy nhất tôi chưa từng cho ai đụng vào. Đó là một bản phác họa dang dở của tôi, giờ có thêm nét vẽ của anh. Không hoàn hảo, nhưng thật.
Một sáng, khi tôi vừa bước ra ban công, cà phê trong tay, anh vòng tay ôm tôi từ phía sau.
“Này." Anh nói.
“Hửm?”
“Anh biết giờ mới nói thì trễ, nhưng…” Anh ngập ngừng.
“Cảm ơn vì đã mở cửa hôm đó.”
Tôi quay đầu, mỉm cười: “Cảm ơn vì đã gõ cửa.”
Và lần đầu tiên sau rất lâu, tôi biết căn hộ này không còn là chốn trú của riêng tôi nữa. Nó là nơi ai đó đã chọn quay về.
Và tôi cũng chọn ở lại. Cùng người ấy. Dù sau này thế nào.
END