Tôi hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn gi/ận muốn đ/ập quả trứng vào ta, đi.
Phía sau vang lên giọng anh, theo hoảng nhận ra.
"Em đi đâu sáng sắp rồi."
"Không cần đâu, đói."
Giọng Chấp lúc còn cao hơn vài decibel.
"Anh rồi, ăn phải ăn."
Tôi lại nhìn anh, nghiêm túc nói: muốn lúc nào xoay quanh ạn có việc riêng mình mà. Em hy vọng có cuộc sống riêng mình, hiểu ý chứ?"
Tần Chấp sững mắt khỏi một lúc sau mới lên tiếng, giọng điệu nhận ra.
"Vậy là đang phiền phức sao?"
Tôi thở dài, nhẫn nại giải thích: có ý đó, chỉ nghĩ rằng..."
"Nếu phải thì ngoan đến đây ăn đi.”
Tần Chấp c/ắt giọng lại vang lên một lùng.
"Em có thể ăn đồ nhưng vẫn sẽ ở bên cạnh đến khi đổi ý thì thôi."
Tôi ta phì cười, giơ lên, bộ muốn ta:
"Tần có bệ/nh vậy!"
Tần Chấp thuận thế nắm lấy nhẹ nhàng xoa vài cái, giọng điệu cố chấp mà chính nhận ra:
"Tay là để vẽ tranh, phải để nếu đ/au thì sao?"
Tôi rút lùng nhìn anh: chúng ta chỉ là qu/an h/ệ bạn cần phải như vậy."
Tần Chấp sững sờ, mắt lóe lên một tia tổn thương nhưng nhanh chóng biến mất:
"Anh thích thế, quản được sao?"
Tôi nhất thời lời.
Tần Chấp lại thêm một bước, nhìn tôi chằm biết, sẽ mãi chăm sóc như vậy. Em đừng hòng thoát khỏi anh!"
Tôi nhịn được nữa nên Chấp.
Cái rất mạnh, Chấp tôi nghiêng đầu đi, khóe miệng rá/ch, từ từ rỉ ra một tia m/áu.
Không khí mất mấy giây.
Tần Chấp từ từ đầu đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc trầm thấp:
"Nào, má rồi, bây giờ má phải ban nó một cái đi, phải đối xứng nhìn hơn."