Sau khi đi được một đoạn, Lâm Khu không nhịn được mà lẩm bẩm: “Tớ tưởng cậu chỉ ngốc thôi, không ngờ lại là một kẻ đi/ên tình chính hiệu.”
Tôi chẳng biết cãi lại thế nào, chỉ đứng nhìn gian hàng nghi ngút khói phía trước, thủ thỉ: “25 năm đầu đời của tớ quá suôn sẻ: Gia đình hạnh phúc, vật chất đầy đủ, học hành sự nghiệp đều thuận buồm xuôi gió. Cuộc sống viên mãn đến mức chẳng có tì vết, chỉ thiếu đi mùi vị của tình yêu.”
“Thiếu tình yêu thì đi tìm thằng họ Cố đó à? Thật không có tiền đồ!” Lâm Khu bĩu môi đầy kh/inh bỉ.
“Cố Thâm là người đầy mâu thuẫn. Cậu ấy nhiệt huyết phấn đấu nhưng cũng tự ti nh.ạy cả.m. Mỗi lần tiếp cận tớ đều chất đầy toan tính, nhưng những mánh khóe ấy đâu qua nổi mắt tớ. Ban đầu, tớ chỉ xem như một vở kịch hay.”
Tôi nhẩm lại cái tên ấy, lần nữa chìm vào hồi ức: “Năm đó tớ làm việc đúng quy trình nên đắc tội với tên xã hội đen trong vùng. Gã chẳng nể nang gia thế của tớ, thuê lũ l/ưu m/a/nh định dạy cho tớ một bài học.”
“Bọn chúng là lũ tay sai hung hăng, cầm d/ao chặn tớ trong hẻm, thậm chí còn chuẩn bị sẵn thùng đựng x/á/c.”
“Đúng lúc tớ tưởng mình sẽ bỏ mạng thì Cố Thâm xuất hiện. Vốn là kẻ ích kỷ có thể làm ngơ bỏ chạy, nhưng cậu ấy cố chấp xông vào. Dùng thân thể che chở cho tớ trong vòng tay, bị đ/á/nh suýt ch*t, g/ãy mấy cái xươ/ng sườn, lưng để lại vết s/ẹo dài. Bác sĩ nói nếu đến muộn vài phút, có lẽ đã không c/ứu được.”
“Tớ vẫn nhớ như in đêm ấy, cậu ấy ôm ch/ặt tớ, vừa ho ra m/áu vừa thì thào bảo tớ đừng sợ.”
“Cậu ấy tưởng bản thân chỉ lợi dụng tớ, nhưng tớ đã nhìn thấu màn kịch dở tệ đó, thấy được tình cảm ch/áy bỏng của cậu ấy.”
“Cậu ấy vốn đã yêu tớ, sâu đậm hơn cả tưởng tượng. Đúng là đồ ngốc, nên tớ cứ đợi cậu ấy nhận ra tình cảm của mình.”
“Tiếc thay, sự kiên nhẫn của tớ lại quá mong manh.”
“Người buông tay trước, hóa ra lại là tớ.”
Tôi chợt mơ hồ không phân biệt được đúng sai trong mối tình này, ngơ ngác nhìn Lâm Khu: “Cậu nói đi, kẻ vô tình có khi nào thực ra chính là tớ không?”
Lâm Khu nắm lấy bàn tay đang run nhẹ của tôi, dắt tôi bước tiếp: “Cậu đâu phải con giun trong bụng cậu ta, làm sao tin được tình yêu giữa hững hờ, toan tính và phản bội? Cậu chỉ là người thường, đâu có phép tiên.”
“Là cậu ta làm tim cậu đ/au, là cậu ta không biết yêu. Kẻ vô tình xưa nay chưa từng là cậu.”