19

Lâu Tuân tôi ngồi bậc thang, lại thêm áo cho tôi.

Tôi ngồi ở trên bậc thang, những hạt mưa trên mái hiên, sắp rơi xuống.

Không sau, Tuân trở lại.

Trong tay ấy cầm theo th/uốc nước, tăm bông, và băng cá nhân.

Tôi bàn tay đang m/áu mình.

Lâu Tuân ngồi xổm xuống, kéo tay tôi tôi xử thương.

Nước th/uốc vào, đ/au, tôi hít một hơi.

Lâu Tuân động tác, giương tôi, hỏi: “Đau lắm sao?”

Dừng một ấy lại giơ một tay lên chặn lại tầm tôi.

Tôi nhắm lại sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên cười ra “Cậu làm vậy?”

Qua một ấy trả lời: cho nhìn.”

“Không thấy sẽ đ/au.”

Tôi im lặng.

Gi/ật mình một vươn một bàn tay khác bị thương ra, sờ sờ mặt Lâu.

Cậu nghiêng đầu, lại tâm đến thương tôi, thể né tránh.

Tôi được voi đòi tiên, bắt đầu dùng ngón tay vuốt ve môi ấm ấy.

Lại hỏi “Lâu Tuân, cho tôi được không.”

“Cậu có thích tôi không?”

Câu hỏi quá mức thẳng thắn.

Cả người rất rõ cứng đờ, mở chuyện.

Tôi nhếch môi cười cười, tiếp tục “Cậu lời nào là có ý đây?”

“Không lời nào coi như thích rồi.”

Không thích cũng dù sao cũng còn nhiều thời gian.

Vẫn thích cũng chỉ cần ấy còn sống là được rồi.

Tôi nhắm lại, cứ đề tài đã kết tại đây.

Qua thật Tuân thật lâu.

Cậu ấy lại đột nhiên mở miệng, giọng nói:

“...... Không phải.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm