Không lẽ… Chu người theo chủ nghĩa tình yêu Plato?
(Chủ nghĩa tình yêu Plato 'Platonic love' một loại tình yêu thuần khiết)
Nhưng rõ ràng ánh anh nhìn tôi, nồng nhiệt đến mức muốn tóe lửa, một chút chẳng hề che giấu.
Tôi ngại nên không dám chủ động thẳng.
Tôi luôn có cảm giác… Chu thầm để cho hai chúng một đường lui.
Anh lo ngại điều gì?
Những nỗi băn khoăn cứ quẩn lòng tôi, khiến ngủ triền miên.
Cho đến một ngày nọ — bạn cùng phòng Chu tổ chức sinh nhật.
Tôi anh đi dự tiệc.
Những chàng trai trẻ nâng cốc cụng ly, tiếng cười nói rôm rả vang khắp căn phòng.
Lúc ấy, mọi ánh nhìn đổ về phía bàn chúng — tâm đương nhiên Chu Dương.
Anh cứ phát giữa đám đông vậy.
Tôi ngồi bên cạnh anh, tâm trí cứ trôi đi nên lỡ tay cầm nhầm ly… uống nhầm một ngụm rư/ợu.
Chỉ một ngụm rất nhỏ thôi, người đã bắt choáng óc cuồ/ng.
Hóa ra... tửu lượng đây kém vậy.
Tôi khó ôm mặt, không nói một lời.
Chu nhanh chóng phát hiện, có không ổn:
“Uống rư/ợu à?”
“Ừm.”
Tôi lừ đáp lại.
Trong cơn màng, tiếng Chu cười khẽ, sang nói với đám bạn cùng phòng, khiến nhóm cười ồ tiếng chọc động một góc phòng.
Sau đó, cảm giác có ai cõng lên.
Tấm lưng rộng rãi vững chãi, phảng phất một mùi quen thuộc, dịu nhẹ ấm áp.
Chỉ riêng mùi đủ khiến cảm thấy yên lòng, nặng dần, chẳng bao lâu thì ngủ đi.
Lúc tỉnh phát hiện ký túc xá.
Không yên tĩnh lạ thường, mấy người bạn cùng phòng không có chỉ có Chu – bạn trai – khụy gối xuống mặt tôi, nhẹ nhàng tháo giày cho tôi.
Tư thế có vừa vụng vừa thân đến lạ.
Khiến óc cuồ/ng càng thêm rối bời.
Tôi không nhịn khẽ gọi anh ấy:
“Chu Dương.”
“Hửm?”
Anh chỉ hơi ngước nhìn một cái.
Dù óc tỉnh táo vẫn điều đổi giọng:
“Anh…”
“Sao thấy khó à?”
Tôi lắc nhỏ muỗi kêu:
“Không phải… Chỉ em muốn làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Chu đứng ngồi xuống cạnh tôi.
Khi anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mang chút quyến rũ đến mê hoặc lòng người.
Tôi lơ nhìn anh, ánh dần trượt xuống… cuối cùng dừng đôi môi mỏng kia.
Người ta thường nói "Rư/ợu vào thì gan to".
Thế nên không ngần ngại nói ra suy lòng:
“Em muốn anh.”
“Có không?”
Lời vừa dứt, căn phòng bỗng chốc tĩnh lặng tờ.
Ánh Chu đột nhiên trở nên rực, đến mức khiến đỏ ửng lên rồi.
Nhưng đợi mãi… vẫn không thấy anh có động tĩnh gì.
Tưởng anh chờ chủ động, nghiêng người, nhích gần hơn…