Hắn nói đúng.
Giữa tôi hắn, tôi là nói trước.
Năm mẹ kế dắt vào nhà, mới mười tám tuổi.
Một giày bóng rổ cũ kỹ chiếc quần đồng phục bạc màu, mái tóc bù buông lơi tùy ý.
Dáng chừng mét tám, dáng trông g/ầy guộc vô vị.
Không biết có phải do khí chất tuổi trẻ vốn có hay không mà tôi không được mà kỹ.
Tay tôi nắm lấy cằm hắn, mắt yêu nghiệt sau kính dày ra hơi lạnh, môi đỏ mọng mại ch/ặt lại.
Không dám tưởng tượng.
Một tiếng "anh" đầy rụt rè được ra từ môi ấy.
Sẽ ngọt ngào đến nhường nào.
Cảm giác dại lan khắp sống lưng rồi bốc thẳng đầu.
Lòng bàn tay tôi trống trơn.
Ôn khỏi tay tôi, mặt đầy cảnh giác lùi mấy bước con sói nhỏ.
Hình tôi chỉ cần tiến thêm bước, sẽ tới cắn đ/ứt cổ họng tôi.
Tôi nhẹ đầu tay, cảm giác ấm áp vụt biến.
"Dì ơi, để chăm em trai nhé, đang đợi dì sau, dì ra đó ngay đi."
Mẹ Ôn ngượng ngùng gật đầu, bước phía sau.
Tôi kéo con sói đang nhe bên cạnh, dùng đầu tay ấn nhẹ vào hắn.
Cứng thật.
Phải mài dũa từ từ.
"Buông ra!"
Ánh mắt sói con lóe bén, ẩn sâu trong tôi thấy đang có chút an.
Cũng phải thôi.
Mẹ tái theo con rắc nhà chồng.
Hắn sợ mẹ mình tôi b/ắt n/ạt.
"Em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh bảo không gây chuyện với mẹ em, được chứ?"
Sau khi cúi ra câu này.
Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể căng cứng của Ôn dần thả lỏng.
Tâm tư của trẻ con dễ đoán.
Từ đó sau, tôi gánh vác gần nửa cuộc sống của hắn.
Quần áo phải mặc tôi chọn.
Cơm cũng phải ăn món tôi nấu.
Chỉ việc tôi tự tay giúp đi tiểu nữa thôi.
Ngày khi dụ dỗ hắn, tôi đã thần từ chối.
Nhưng không ngờ, chủ động hôn môi tôi.