"Vậy nên, cậu muốn x/á/c nhận ai đã dùng tr/ộm nước giặt của cậu?"

"Hehe, tôi còn tưởng cậu muốn nếm thử của tôi cơ..."

Tôi vội bịt miệng Sở Từ lại. "Đồ ngốc, im miệng!"

Đợi đến khi cậu ta kéo quần lên ngay ngắn, tôi mới nghiêm túc hỏi tiếp:

"Rốt cuộc cậu tại sao lại lén dùng nước giặt của tôi?"

Mẹ nó, Sở Từ có biết mỗi lần tôi cõng cái bình nước giặt to tổ bố leo cầu thang vất vả thế nào không?!

Cậu ta ú ớ vài tiếng, chỉ vào tay tôi ra hiệu buông ra.

Ngước đôi mắt chó con long lanh lên nhìn tôi, cậu ta tỏ vẻ vô tội:

"Không phải lần trước cậu nói, mùi thơm trên người cậu là do nước giặt à? Không tin tôi tự dùng thử đi à?"

Nhìn gương mặt đơn thuần của cậu ta, tôi bắt đầu tự vấn lại trí nhớ.

Hình như… đúng là tôi đã nói thế.

Bởi vì Sở Từ cứ liên tục khen tôi thơm, còn suốt ngày bám dính lấy tôi.

Hồi đó, cậu ta như bạch tuộc, ôm lấy tôi từ đầu đến chân, ngửi đến tận… mông, khiến tôi phát đi/ên.

Tôi ra sức đẩy cái đầu bám ch/ặt vào người mình, cáu kỉnh hét lên:

"Nói bao nhiêu lần rồi, chỉ là mùi nước giặt thôi! Không tin thì tự dùng thử đi!"

Cậu ta lúc đó mới tiếc nuối buông tôi ra, nói:

"Được rồi, vậy tôi thử xem."

Trí nhớ ùa về.

Đệch! Đúng là tôi bảo cậu ta thử thật!

Nhưng có ai dùng như Sở Từ không?!

Trước đây hai tháng tôi mới hết một chai, bây giờ tốt lắm, một tháng hết sạch hai chai.

Quan trọng nhất, cậu ta vừa tr/ộm dùng nước giặt của tôi, vừa tiếp tục bám lấy tôi để ngửi!

Nghĩ đến đây, tôi lại sa sầm mặt.

Sở Từ cẩn thận giải thích tiếp:

"Hứa Dực, cậu biết đấy, tôi là sinh viên thể thao, phải thay quần áo nhiều."

Nói xong, cái đầu to của cậu ta cụp xuống, trông còn có vẻ… tủi thân.

Nhưng tôi vẫn tức, trừng mắt nhìn.

Sở Từ vội vàng dỗ:

"Hay là… tôi m/ua lại cho cậu?"

Nghe cũng hợp lý.

Tôi vừa định gật đầu, đã nghe cậu ta rụt rè hỏi tiếp:

"Hay cậu gi/ận vì tôi ép cậu? Không thì… cậu cũng đ/è tôi xuống, để tôi nếm thử của cậu?"

Nói xong, chưa kịp để tôi phản ứng, cậu ta đã nắm lấy tay tôi đặt lên đầu mình.

Giọng cậu ta khẽ run, nhưng lại lộ ra chút hưng phấn:

"Cậu cũng ấn mạnh xuống đi, nào!"

Ngay sau đó, cậu ta quỳ một gối xuống, bắt đầu đưa tay tới thắt lưng quần tôi.

Trong lòng bàn tay, tôi cảm nhận được mái tóc ngắn của Sở Từ, có chút… ngứa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm