Chén Ngọc Tỏa Ánh Hổ Phách

Chương 2

04/06/2025 15:21

Một ngày nọ, kéo lê thân thể còn mê man tỉnh, trước mặt tướng đại nhân cùng quận chúa lễ bái thăm.

“Thanh Ngư tuổi cập kê, lúc phải nghĩ thân rồi.”

Chiêu quận chúa ta, mỉm cười đáp:

“Vương gia Lĩnh, đời đời đeo trâm cài, vốn là đại tông thất quyền quý thành.”

“Nhị công tử Diễn Chi năm nay đỗ trường, chính là quân được phụ thân ngươi ưng ý.”

“Thanh Ngư, rốt vẫn là được hưởng phúc sâu dày nhất.”

Ta sự này vốn định cho Minh Ngọc.

Nhà cùng đều ước.

Ấy vậy mà tân đế vừa lên ngôi, hậu vị còn bỏ ngỏ.

Chiêu quận chúa ý để ngọc mình tham gia tuyển không muốn mất lòng Cố, hại danh tiếng.

Thế nên sự này đành thuận lý lên ta.

Thật ra, không ý thân.

Ta luôn suy nghĩ lời mẹ hứa khi khuất núi, đi ngoạn Ba Thục.

Nói rằng chốn ấy anh hùng đất đai linh khí, nước tình.

Hẳn nhiều cảnh vật, xứng đáng để vẽ tranh.

Nếu thì khi nào mới thời gian ngoạn?

Nhị công tử Diễn Chi nghe tin vị thê là từ Thượng quê mùa liền cương quyết muốn hủy hôn.

Trong xôn xao khắp nơi, không từ đâu truyền ra lời đàm tiếu:

Nàng trưởng do tướng từ Thượng nhận thực là quê mùa dốt nát, chữ.

Tướng mạo cung cách giáo dưỡng không thể sánh với các cô quý tộc sinh trưởng tại thành.

Chẳng xứng chủ nhân gia gia.

Ta từ đó trở đề tài châm chọc các gia đình quyền quý trong thành.

Ngày hủy hôn, nói với tướng đại nhân muốn ra ngoài giải sầu.

Tể tướng tưởng u sầu vì hủy hôn, bèn đồng ý.

Ta lặng lẽ lẻn vào Tử Giám.

Bên trong Thư Các vắng lặng không bóng người,

Ta nháp rư/ợu Quế do mẹ tự tay ngâm ủ, lắng nghe tiếng mưa dầm dề ngoài cửa.

Lật trang sách “Tây Xươ/ng” đọc giữa lòng thật thoải mái dễ chịu.

Đang lúc hương vị men rư/ợu xao xuyến, chợt thấy đôi mắt đen nhánh.

Đôi mắt ấy xuyên tầng tầng lớp sách vở, chằm chằm vào ta.

“Ai đó?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm