Hôm sau.
Lần đầu tiên trong đời được ngủ trên chiếc giường bốn chân chắc chắn, không phải lo lắng giữa đêm bị g/ãy, tỉnh dậy thấy tinh thần sảng khoái lạ thường.
Chiều muộn, từ xưởng sửa xe trở về, tôi hớn hở quấn lấy Giang Vạn Tái, lảm nhảm không ngừng: "Ông chủ khen em có chí tiến thủ, chuẩn bị dạy nghề sửa xe chính thức cho em rồi!"
Thông thường, trong thời gian thử việc, tôi chỉ được giao những việc ít kỹ thuật như rửa xe hay đ/á/nh bóng.
Nhưng hôm nay sắp tan ca có khách đến, ông chủ gọi tôi qua xem.
Gặp phải bình dầu nhớt bị nhũ hóa, nội dung đã từng thực hành trên lớp.
Sau khi kiểm tra nút xả động cơ, két làm mát và đệm xi lanh, tôi phát hiện vấn đề nằm ở lót xi lanh.
Tôi ngoảnh lại báo cáo với ông chủ, ông cười nói: "Thằng nhóc này cũng khá đấy chứ."
Ông không giấu nổi sự hài lòng trong ánh mắt.
Kể xong, tôi chìm đắm trong lời khen, lòng phơi phới, không khỏi mong đợi phản ứng của Giang Vạn Tái.
Anh lục đục xào nấu thức ăn: "Chúc mừng nhé."
Hử?
Sao có cảm giác anh không mấy hứng thú?
Khoan đã.
Tôi nắm lấy cổ tay trái của anh, kéo ống tay áo lên.
Các khớp ngón tay chi chít vết m/áu.
"Anh bị thương rồi!"
"Đừng làm quá. Không sao, đã xử lý rồi."
Tôi nhìn anh chằm chằm, gương mặt đầy nghi hoặc: "Sao lại bị thương?"
Giang Vạn Tái từ lúc rạng sáng đã ra khỏi nhà, chỉ để lại mẩu giấy nói có việc bận, bảo tôi hâm nóng cơm trong nồi mà ăn.
Bận việc gì mà lại thương tích đầy mình thế này?
Giang Vạn Tái cười khẽ: "Thẩm Thiên Thu, nhóc làm gì thế? Cứ như đang tra hỏi tôi vậy."
"Em đâu có, chỉ lo cho anh thôi." Tôi đỏ mặt cãi lại, chợt nhận ra đây là chiêu trò quen thuộc mỗi khi anh muốn đ/á/nh trống lảng.
Giang Vạn Tái liếc nhìn tôi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, anh thở dài: "Thông minh hơn rồi đấy. Thôi được, thực ra tôi đi đòi n/ợ. Có kẻ vừa n/ợ tiền không trả vừa trơ trẽn, nên đôi bên xảy ra chút... Xích mích nhỏ."
Thì ra là vậy.
"Đòi được tiền chưa?"
"Rồi." Không hiểu sao anh lại chăm chú nhìn tôi.
Lòng tôi đầy nghi vấn, nhưng một mùi hương ngọt lịm đã len lỏi vào mũi, sự chú ý của tôi lập tức chuyển hướng, không cưỡng lại được mà nhìn vào nồi.
Giang Vạn Tái đang làm món gà hầm hạt dẻ.
Sức hút của món ăn thật khủng khiếp.
Hạt dẻ bóng bẩy, vàng óng như nắng mùa thu, lớp vỏ nứt ra thấm đẫm nước sốt, cong cong như nụ cười hạnh phúc.
Thịt gà bóng loáng như thạch, có chỗ đã mềm rục đến nỗi rã rời cả xươ/ng.
"Đây là món tủ của tôi đấy." Giang Vạn Tái dùng đũa gắp miếng đùi gà, nhặt sạch xươ/ng vụn, đặt vào bát đưa cho tôi, "Ánh mắt nhóc đ/áng s/ợ đến nỗi đồ ăn của tôi phải nhảy ra khỏi nồi luôn đấy. Chỉ nhìn thôi thì chán lắm, nào, nếm thử xem đã chín chưa."
Có đồ ăn ngon trong tay, tôi vui vẻ tiếp nhận lời trêu đùa.
Hương thịt thấm đẫm hạt dẻ, mặn ngọt hòa quyện, cắn một miếng mềm tan, như thác nước gia vị cuồn cuộn tràn qua khoang miệng.
"Anh đúng là thần ẩm thực giáng trần." Tôi thán phục thốt lên.
Giang Vạn Tái hơi cúi người, ra vẻ lịch thiệp nói: "Cảm ơn sự công nhận của ban giám khảo."
Chúng tôi cười đùa ăn uống, sau đó, tôi định tranh rửa bát nhưng lại bị anh đẩy vào phòng tắm.
"Người đầy mùi xăng dầu, đi tắm ngay đi. Đừng có cứng đầu, bắt bệ/nh nhân làm việc đã đành, tôi không định bóc l/ột nhóc thêm nữa đâu."
"Nhưng em chẳng làm việc nhà gì cả, nếu không có ích thì..."
Nói đến đây, tôi chợt nhận ra nỗi lo của mình.
Tôi sợ Giang Vạn Tái hối h/ận rồi đuổi tôi đi.
Anh hiểu được sự im lặng của tôi, đột nhiên nghiêm mặt: "Thẩm Thiên Thu, tôi là người x/ấu xa lắm sao?"
Tôi lắc đầu như chong chóng.
Anh không hề như vậy, ngược lại còn tốt đến mức khó tin.
"Thế thì tốt, tôi cứ tưởng trong lòng nhóc, tôi là một tên c/ôn đ/ồ. Thả lỏng đi, giờ nhóc đang ở nhà, không cần xem sắc mặt của ai nữa."
"... Vâng."
Tôi nín thở, sợ mình sẽ nghẹn ngào trước mặt anh.
Sự ấm áp mà anh ban tặng quá đỗi xa xỉ, tôi như kẻ ăn mày cô đ/ộc lê bước bao ngày, đột nhiên đ/âm sầm vào núi vàng bạc châu báu, ngẩn ngơ ngước nhìn đống của cải, choáng váng không biết phải làm sao.