Hoắc Nghi đúng là người ngoài lạnh trong nóng, nhìn thì nghiêm túc, lạnh lùng, làm việc lại chuẩn x/á/c, như cái máy chạy đúng lập trình, vậy mà nhìn kỹ… cũng thú vị phết.
Cuối cùng, tôi chẳng kịp ăn một miếng mì nào.
Ngay cả nước mì anh cũng không để lại cho tôi!
Tôi nhìn cái bát sạch bóng mà lại thấy… tự hào.
“Thấy chưa, tay nghề của lão tử đây là đỉnh của chóp đấy!”
Nhìn Hoắc Nghi, tôi lại nảy ra một cảm giác như… người mẹ đang nhìn con mình ăn ngon vậy.
Tôi chống cằm, mỉm cười nhìn anh:
“Sao nào? Ăn no chưa? Có ngon không hử~”
Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đúng kiểu “tổng tài tiêu chuẩn”:
“Ừm, rất ngon.”
Tôi nhướng mày, đầy đắc ý.
Nhưng tôi không để ý, ánh mắt Hoắc Nghi nhìn tôi lúc ấy — lâu hơn bình thường, và chăm chú đến lạ thường…
Sau đó, mẹ của Hoắc Nghi cho người gửi thông báo đến.
“Với loại omega đó, chơi đùa thì được, đứa con cũng có thể được ghi vào gia phả nhà họ Hoắc. Nhưng hôn sự thì vẫn phải tiến hành, không được thoái thác.”
Tôi bĩu môi, trong lòng một triệu phần không phục.
Thậm chí ngay trước mặt người đến truyền tin, tôi nhảy lên ôm lấy Hoắc Nghi.
“Hoắc Nghi! Anh chỉ đang chơi đùa với em thôi đúng không? Phải không hả~!? Chồng ơi, anh nói gì đi chứ~”
Người truyền tin vốn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, giờ thì lúng túng hẳn, giả vờ nhìn quanh quẩn cho đỡ ngại.
Hoắc Nghi chỉ khẽ vỗ vai tôi, giọng trầm ổn:
“Không phải chỉ là chơi đùa. Em đừng nghĩ nhiều.”
Người truyền tin không nhịn nổi, lại xen vào:
“Hoắc tổng, ngài cũng biết, đây là trách nhiệm của ngài với tư cách người thừa kế nhà họ Hoắc — không thể trốn tránh.”
Ngay lập tức, vẻ dịu dàng trên mặt Hoắc Nghi biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng đến rợn người:
“Ở đây không đến lượt anh nói nhiều. Ra ngoài.”
Người đó vừa đi khỏi, tôi rụt khỏi vòng tay anh, trong lòng đầy lo lắng.
“Giờ tính sao đây? Cái chuyện ‘có th/ai’ đó cũng đâu phải thật, giấu mãi sao được.”
Hoắc Nghi hơi cúi đầu, nói rất khẽ:
“Thật ra… cũng có thể thành thật được.”
“Hả? Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ.”
“Không có gì. Ý tôi là… đi từng bước rồi tính tiếp.”
“Đi từng bước rồi tính tiếp” — lúc anh nói câu đó, tôi không hề ngờ rằng những bước này sẽ kéo dài suốt… bảy năm.
Trong bảy năm ấy, tôi tổng cộng đã “mang th/ai” 26 lần, và “sảy th/ai” 27 lần.
Nếu tôi thật sự có thể sinh con, thì trẻ con trong nhà trẻ quanh đây chắc đều mang họ Hoắc cả rồi.
Tôi từng nói với Hoắc Nghi rằng cứ xài mãi chiêu này không ổn đâu, nhưng ai ngờ… chính chiêu đó lại kìm chân được bà Hoắc suốt bảy năm liền.
Đến mức tôi cũng tê liệt cảm xúc rồi.
Cái thế giới Mary Sue này, sao mà đ/áng s/ợ đến thế chứ.
Trong suốt bảy năm ấy, tôi vẫn luôn ở bên Hoắc Nghi.
Qu/an h/ệ giữa hai chúng tôi rất tốt, thậm chí kỳ phát tình của tôi và thời kỳ mẫn cảm của anh đều có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Tôi thật lòng biết ơn anh.
Nếu không có Hoắc Nghi, tôi không dám tưởng tượng việc phải làm những chuyện thân mật ấy với người đàn ông khác sẽ ra sao.
Hoắc Nghi tuy hơi cứng nhắc, mắc bệ/nh tổng tài, nhưng thật ra rất tốt bụng, lịch thiệp và rất dịu dàng.
Anh cho tôi việc làm, chỗ ở, còn dạy tôi cách sống sót trong thế giới này.
Thế nhưng, tất cả những điều đó cũng chỉ là tạm thời.
Khi Hoắc Nghi bước sang tuổi ba mươi, bà Hoắc cuối cùng cũng chịu hết nổi.
Và Hoắc Nghi… cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số phận phải liên hôn.