4.
Ở trường sơ trung không có chuyện dễ dàng vòi vĩnh như ở tiểu học được.
Tôi và Giang Ngạn đứng trước cổng trường Lâm Thành nhất trung, tôi hỏi anh: “Anh có thể lại nói với giáo viên rằng hai chúng ta tiếp tục làm bạn cùng bàn không?”
Giang Ngạn xoa đầu tôi, an ủi nói: “Lên sơ trung rồi không thể tùy hứng như hồi tiểu học được nữa, giáo viên không có trách nhiệm phải chiều lòng em đâu.”
Tôi nghe xong cúi đầu, như thể món đồ chơi yêu thích của mình đã bị cư/ớp mất, lẩm bẩm: “Tiểu Ngạn ca ca, em không muốn phải rời xa anh.”
Giang Ngạn kiên nhẫn dỗ dành tôi: “Tiểu Ngạn ca ca không rời xa em, em xem không phải hai chúng ta vẫn học cùng một lớp sao, anh đã nhờ mẹ anh nói với giáo viên rồi, sẽ sắp xếp cho chúng ta vào cùng một ký túc xá.”
Bấy giờ tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, dù có buồn đến mấy cũng không thể thay đổi được sự thật, chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận thôi, tôi gật gật đầu, nghe lời Giang Ngạn nói: “Được thôi.”
“Vậy anh không được làm người tốt nhất thế gian với người khác đâu.”
Giang Ngạn đáp: “Ừm.”
Học sinh thời sơ trung vẫn còn khá gây ngô, tôi với Giang Ngạn cứ chung sống hòa thuận như vậy cho đến cao trung.
Sau khi vào cao trung, tôi đã quen được rất nhiều bạn mới, bọn họ dẫn tôi đi chơi bóng rổ, chơi game. Dần dà, tôi bước thời kỳ tuổi nổi lo/ạn.
Đối mặt với “gia đình gia giáo” Giang Ngạn mười năm như một, tôi đã bùng n/ổ, tôi đã gây ra cuộc cãi vã lớn nhất trong lịch sử với Giang Ngạn.
Ban đầu, tôi còn khéo léo nói với Giang Ngạn: “Tiểu Ngạn ca ca, anh có thể đừng quản em được không?”
Giang Ngạn lại bắt đầu cái kiểu dọa dẫm của anh ấy, nói mấy lời nặng nề: “Nếu thành tích của em bị tụt xuống, thì em sẽ không thể vào cùng trường đại học với anh được đâu, em có biết không?”
Đương nhiên là tôi biết, lúc mới vào sơ trung, bởi vì không thể làm bạn cùng bàn của Giang Ngạn, tôi sợ anh ấy có bạn mới rồi sẽ không làm người tốt nhất thế gian của tôi nữa, tôi còn lén lút khóc mấy lần.
Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn vui chơi ca hát như vừa giải phóng thôi.
“Em biết.”
Trên bàn làm việc trong phòng, kim gây của chiếc đồng hồ cứ tích tắc nhích về phía trước, trái tim hẫng một nhịp, dồn hết sức lực, tôi nói: “Tiểu Ngạn ca ca, anh đừng quản em nữa.”
Câu nói này giống như vứt bỏ tình nghĩa mười năm của chúng tôi vậy.
Giang Ngạn không biểu lộ chút tức gi/ận nào, chỉ thu dọn bài vở trên bàn, rồi bước ra khỏi phòng ngủ của tôi mà không nói một lời nào.
Sau đó cũng không hề quan tâm đến tôi, tôi đi chơi bóng với các bạn mới quen sau giờ học, tám chuyện về game, với tính cách cởi mở, tôi đã nhanh chóng hòa nhập với các bạn cùng lớp.
Nhưng Giang Ngạn lại chỉ có một mình, có lẽ chia tách nhau rồi, đây mới là lần đầu tiên tôi dùng con mắt nhìn bạn bè bình thường, chú ý đến Giang Ngạn.
Anh đã trở nên rất lạnh lùng, khi có bạn bè đến hỏi bài, anh sẽ giải đáp, nhưng gần như toàn bộ thời gian, anh chỉ lặng lẽ ngồi một mình làm bài tập.
Bạn cùng với thấy tôi và Giang Ngạn “chiến tranh lạnh”, cậu ta dùng cùi chỏ huých tôi, hỏi: “Này, ông với Giang Ngạn có chuyện gì à?”
Tôi lắc đầu, cảm thấy khó chịu, nhưng chẳng biết tại sao lại khó chịu, lẩm bẩm: “Không có gì.”
Chính tôi đã đơn phương chấm dứt đoạn tình cảm này, Giang Ngạn cũng chỉ làm theo ý của tôi mà thôi.