Mạc bảo gặp chuyện.
Thật lòng tiếp xúc quá nhiều với ấy, nhưng trái tim cứ bồn chồn yên.
Không nơi gặp căn thự trông quen đến lạ.
Chính căn nhà tên
Nghĩ đến căn phòng dưới tầng hầm, khỏi ạ.
Liệu có phải ghi h/ậ n chuyện lần trói nên giờ tr/ả không?
Tôi thấp yên, cố tìm giải thích:
"Cậu tâm, đã sẽ phiền nữa chắc chắn sẽ lời!"
Nụ cười trên môi c/ứ ng lại.
Tôi nghĩ chắc mình chưa bảo đảm vội vàng bổ sung:
“Sau này sẽ ý đến nữa, gặp sẽ vòng. nhà, cứ tồn tại, cứ việc lờ
Khóe miệng đã cong.
Tôi b/ắt đầu hoảng, vội nói:
"Vậy phải sao đây? nữa, nữa chẳng cũng được sao?"
Mạc bất phắt dậy, thân hình che khuất mặt
Trong tối, nhìn vẻ mặt ấy, chỉ mắt kh o/an hai lỗ trên người
Đột nhiên, tiếng thở dài phát ra từ giọng điện tử lạnh lẽo:
“Haizz, có thể đừng k/í h th/í h nữa không?”
Không hiểu sao, tiếng thở dài này có thể tin tưởng, lập tức ngậm miệng lại.
Tôi đầu, biết phải gì thêm.
Giữa im lặng, đột nhiên ch/óng mặt.
Khi lại, tr/anh luận với ai đó.
Tôi mở mắt, chỉ mờ dáng một mình.
“Tôi chỉ những gì em với thôi. Sao được?”
Là giọng Nhượng.
"Điều này phù với quy tắc!"
Đây giọng điện tử.
“Em Chúng đã mấy kiếp, sao được?”
Tôi đến đây
Vợ mấy kiếp? đàn ông mà!
“Vâng vâng nếu có thể sinh mười dặm xung sẽ phải mang ngài! Nhưng tại, trong thế giới này, chưa phải ngài!”
Khoan đã, gì thế?
Tôi giơ ph/ả n bác, nhưng tiếng keng từ cổ tay.
Tôi lập tức cố dậy xét, nhưng phát chân mình đều bị x/í/c h lại.
Thậm chí, c/òng rất quen, trên ký hiệu viết tắt tên
Mạc dùng chính thứ bị i sao?
Tôi g i/ả vờ t/ứ g/iậ n, nhưng ra dạ thôi:
"Thả ra, x/â m ph/ạ m quyền cá nhân, có thể ki/ệ n đấy!"
Mạc phát tỉnh, lập tức nhướng chậm rãi bước đến rồi xuống cạnh
Cậu đưa mặt tôi, nhẹ, giọng đầy mãn:
"Vợ yêu giỏi thật, hiểu ph/á p l/u ật nữa cơ đấy!"
Tôi nhíu mày. Rõ bình thường chút
“Hình tượng! Hình tượng! Ký chủ, hình tượng vật rồi?”
Giọng điện tử vang lên, lần này g/ào th/ét trong tu/yệt v/ọng.
Nhưng lờ, xuống, nhẹ nhàng h ôn lên môi
Đây lần đầu tiên chủ động với
Tôi sững sờ nhìn ấy, phát mắt lạnh lùng, bướng bỉnh trước.
Thay ấm áp, nhìn chân thành và rực ch/áy.
Tôi bị mắt cho ngượng, quay mặt chỗ khác.
Nhưng lập tức kéo trở lại, ôm lấy cổ tôi:
“Em được phép anh."
Tôi vốn dĩ luôn ấy.
Nhưng trong tình cảnh này, biết phải gì.
Đành hùa theo, cất giọng giả vờ:
"Đồ thú, buông ra! Hừm, đúng rồi, câu này nữa: đời nào được toại nguyện đâu..."
Mạc nhướn bật cười.
Tôi b/ắt đầu mất kiên nhẫn:
"Đừng nữa! Làm hay bảo!"