Ta mím môi, đôi mắt đỏ hoe.
Diệp Thần ngừng lại, dường như thấy bản thân lỡ lời, cũng có chút hối h/ận. Huynh ấy định mở miệng dỗ dành ta, nhưng lại nhìn qua sư tôn, cuối cùng lạnh nhạt bảo:
"Đừng có ở đây làm càn khiến sư tôn thấy chướng mắt, đi về đi."
Khuynh Vũ yên lặng nãy giờ chợt lên tiếng:
"Không có gì to t/át cả, nếu Lăng Nghi muốn đi xuống núi chơi thì hãy cho nó đi. Đằng nào cũng lâu ta không đi dạo hội hoa đăng rồi."
Y nở nụ cười tuyệt mỹ động lòng người:
"A Thần cũng muốn dạo chơi mà đúng không?"
Diệp Thần nhìn sư tôn, dịu dàng hiện rõ nơi đáy mắt, gật đầu:
"Vâng, nếu sư tôn đi thì đệ tử cũng đi."
Hai người họ ân cần đối đáp với nhau, nhìn qua như đôi tình nhân ngọt ngào xứng đôi vừa lứa. Chốc lát, ta cảm thấy ta như người thừa, không thể nào xen vào được.
Chưởng môn sư huynh đồng ý xuống núi ngay lập tức chỉ vì sư tôn chịu đi. Ta thấy hơi buồn, nhưng nghĩ đến việc được rời khỏi môn phái này xuống xem cảnh đẹp dưới chân núi thì miễn cưỡng vui lên chút. Tuy nhiên ta không thích đi cùng Khuynh Vũ cho lắm, ta có cảm giác y không thích ta.
Sư tôn nhìn ta, lại nói tiếp:
"Lăng Nghi à, khi xuống núi con nên che đôi tai và cái đuôi đi nhé. Không người dân nhìn thấy sẽ cho rằng con là yêu quái."
Ta gật đầu.