Gió Âm Quét Qua

Chương 3

29/09/2025 09:13

Lúc này, anh Tiểu Ngư, hàng xóm phòng bên, đột nhiên nhận tội trong nhóm chat: [Ha ha, người ăn chính là tôi! Vị rất ngon, lần sau có nữa thì nhớ để phần tôi nhé.]

Chủ nhà hỏi lại: [Ăn thật hay đùa đấy?]

Có lẽ anh Tiểu Ngư đang bận, không trả lời tin nhắn của chủ nhà.

Chủ nhà quay sang nhắc nhở tôi: [Khi ăn nhớ chấm chút nước tương, nước sốt tỏi, ngò rí, dầu ớt. Hoặc ăn không cũng được, đều ngon cả.]

Con mắt có tròng đen sẫm màu, phần tròng trắng xung quanh bị luộc đến nổi bong bóng.

Đang định nhắm mắt cắn một phát cho xong thì...

Điện thoại đột nhiên rung lên, có người nhắn tin riêng cho tôi: [Đừng ăn! Đó không phải mắt đà điểu!]

Người nhắn chính là anh Tiểu Ngư, hàng xóm phòng bên!

Tôi: [Sao thế? Anh vừa mới khen mắt đà điểu ngon cơ mà?]

Giọng anh Tiểu Ngư có vẻ gấp gáp, cảm xúc hơi kích động: [Anh nói dối đấy! Con mắt đà điểu thật đang ở chỗ anh. Nếu không lên tiếng, hắn sẽ để ý đến anh mất!]

Tôi: [Ý anh là sao?]

Anh Tiểu Ngư trầm giọng: [Em nhìn kỹ xem, xung quanh con mắt đó có phải là một mảng tròng trắng lớn không? Nhưng mắt đà điểu không có tròng trắng! Không chỉ đà điểu, hầu hết động vật đều không có tròng trắng!]

Tôi với anh Tiểu Ngư khá thân.

Tháng trước, đứa con gái 5 tuổi nhà anh ấy đi lạc ra ngoài khu dân cư, nếu không phải tôi phát hiện cô bé đứng khóc bên đường rồi báo cảnh sát, hẳn đã mất tích rồi.

Sau đó, anh ấy còn mang nhiều quà đến tận nhà cảm ơn, từ đó chúng tôi quen nhau.

Đang mơ màng thì anh Tiểu Ngư lại nhắc: [Biết em sẽ không tin. Em lên mạng tra c/ứu thử xem, tròng trắng chỉ có ở mắt người. Hầu hết động vật đều có đôi mắt đơn sắc, kể cả đà điểu!]

Tôi rùng mình.

Anh Tiểu Ngư: [Chỉ con người mới có thứ tròng trắng như vậy!]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm