Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Trở lại căn phòng quen thuộc với bàn ghế, trà cụ... Những thuật ngữ chuyên ngành họ trao đổi chẳng lọt nổi vào tai, tôi căng thẳng nín thở, cố thu nhỏ bản thân thành hạt bụi. Nhưng dù có nép xuống đất vẫn bị điểm danh.
"Mạnh Do khá am hiểu lĩnh vực này, Du tiên sinh có thể nhờ cậu ấy chăm sóc khu vườn."
Chăm sóc cái gì? Tôi ngẩng phắt đầu, thấy Du Lâm Cảnh nhấp ngụm trà, đưa mắt liếc tôi: "Tôi biết rồi."
Tống Lân không nhận ra sự kỳ lạ trong câu trả lời, còn tôi thì muốn ch*t ngất tại chỗ. Trong miêu tả của Tống Lân, Du Lâm Cảnh là tay chèo lão luyện có thể xoay chuyển càn khôn, gh/ét tiếp xúc với người khác và không màng thế sự. Thế mà tôi dám dùng tiền m/ua chuộc, định m/ua một đêm của hắn, còn công khai bỏ th/uốc trước mặt hắn. Dù cuối cùng chính tôi uống nhầm, nhưng cũng khiến hắn vất vả không ít, lại còn tự ý c/ắt tỉa tơi tả cây lựu của hắn nữa.
Cuộc trò chuyện kéo dài chừng nửa tiếng, đến khi chuẩn bị cáo từ, Du Lâm Cảnh bất ngờ gọi tôi lại.
“Có người bạn gửi tôi một chậu bonsai, muốn nhờ Mạnh tiên sinh giám định giúp.”
Tống Lân vốn đã thất vọng vì chẳng thu được gì, mà tôi thì suốt buổi ngồi như khúc gỗ khiến anh khó chịu, lúc này lại thấy lóe lên một tia sáng trong mắt.
Đúng lúc đó, điện thoại reo. Tống Lân liếc màn hình, cau mày ra ngoài nghe máy.
Tôi quay sang Du Lâm Cảnh, thấp giọng c/ầu x/in:
“Xin lỗi, trước kia tôi có nhiều mạo phạm, là tôi nhận nhầm người.”
Hắn khẽ cười:
“Trần Đại Cường mấy tháng trước có sửa căn tứ hợp viện này cho tôi, tôi tiện tay lưu nhầm thông tin, không phải lỗi của cậu. Nhưng mà…”
Nhưng mà thế nào?
Câu nói còn chưa dứt thì Tống Lân đã trở lại, trông rất vội:
“Mạnh Do, bên Chúc Hoảng có chút việc, anh phải đi ngay. Em xong việc thì gọi tài xế đến đón.”
Tôi hoảng hốt nắm lấy tay áo anh:
“Em cũng đi!”
Tống Lân gạt tay tôi ra, lạnh giọng:
“Đừng quậy.”
Nói rồi anh khẽ gật đầu với Du Lâm Cảnh, lập tức quay lưng bỏ đi.
Đầu xuân, trời vẫn chưa ấm hẳn, lúc này tôi thấy mình như rơi vào hầm băng.
Tôi nghe được nửa câu còn lại.
“Nhưng… chưa ai dám để tôi làm kẻ thứ ba cả.”
Thật kỳ lạ, khi mọi chuyện đã vỡ lở, tôi lại chẳng thấy sợ hãi nữa.
Trong lòng lặng như nước, thậm chí còn có chút buông xuôi.
“Kẻ thứ ba là chen vào tình cảm người khác. Còn tôi tìm anh… là để giữ một mối qu/an h/ệ.”
“Ồ? Vậy Tống Lân ép cậu thành omega sao? Để làm gì, sinh con à?”
Tôi lắc đầu, giọng khàn khàn:
“Không phải… là Mạnh gia.”
Du Lâm Cảnh nhướng mày, trầm ngâm một lúc, dường như nhớ ra chút gì về Mạnh gia.
“Chậu bonsai đâu?”
Hắn lại hỏi lệch chủ đề:
“Cây lựu tôi đã tỉa theo lời cậu.”
Tôi nhìn qua, quả thật đã bớt đi nhiều cành.
“Được đấy, sau này quả sẽ to hơn. Bonsai đâu?”
“Tới lúc lựu chín, cậu phải đến.”