Chúng về biệt thự đến một căn phòng trong khu trọ trung thành phố.
Đó nơi để mỗi khi kỳ nghỉ đến, vì trường cho lưu trú. Thuê phòng riêng cũng cho việc làm thêm.
Chu cảm thấy tò mò nên muốn thử.
“Nhỏ thật đấy, đến lúc vẫn phải cái rộng hơn.”
Tôi hiểu “đến lúc” nói khi nào.
“Hè này thôi, người đây trông nghèo nàn quá.”
Hai người ở?
Chu thích lên kế cho lai, như thể lai thứ dàng vậy.
À, mất, đương nhiên thể định.
Cậu tiền mà.
Tôi hỏi chưa, chưa.
“Tối nay ngủ đây đi, em chưa bao giờ trọ kiểu này.”
Giọng nói của đầy mong đợi hứng thú.
Quả nhiên, niềm vui của ấm khác biệt.
Chu tắm xong đến lượt Vừa sạch bọt trên đã nghe tiếng cửa bật ra.
Lau mặt, mở mắt Cửa mở, Chu bước vào.
Cậu chơi “bathroom play”, hiểu.
Chỉ thấy Chu chen vào vòi hoa sen với tôi, sương nước trên mi của sau đó bị dòng nước làm ướt đẫm.
Áp lực nước làm cong những hàng mi dài, giống như nước mắt. Nó chầm chậm chảy môi, rồi ngờ tăng tốc, cuối cùng vào trong miệng.
Đôi khiến nhớ đến những đóa hồng leo đỏ rực ngoài bức cô nhi viện. Không hiểu m/a xui q/uỷ khiến thế lại khiến đưa ngón tay cái lên ấy. Chu hơi hé miệng, mở lớn nữa.
Đầu lưỡi đỏ tươi như đang mời gọi, như đang chào đón.
Thế nên, đưa ngón tay vào.
...
Tôi mặc lại Chu liếc nhìn, rồi vào mình.
“Còn em sao?”
“Túi bộ, bộ của bị làm ướt rồi.”
Chu quấn ch/ặt người trong trông thật cười, như thể vừa thành một cái trông chẳng khác một người hoàn toàn khác so với kẻ vừa chủ động lao vào vòng tay tôi.
“Cái gì gọi em làm ướt? Rõ trên đó cũng thứ anh làm ướt mà!”
Tôi lời, gật lia lịa: “Đúng, đúng.”
Người bị quấn thành chưng bây giờ lại đổi thành tôi.