Trường Đại học Nam Thành.

Vừa lúc tài xế dừng chiếc Maserati, từ phía cổng trường đã có một bóng hình mảnh mai mặc áo sơ mi xanh bạc hà vội vã chạy tới, trên tay ôm mấy cuốn sách dày cộp.

Người ấy chạy vội quá, đ/âm sầm vào chàng trai cao lớn đội mũ lưỡi trai đang đi ngược chiều, sách vở rơi lả tả khắp nơi.

Cậu ấy vội vàng ngồi xổm nhặt lại.

Ánh hoàng hôn rọi xuống khuôn mặt ngây thơ chất phác đang đỏ bừng vì x/ấu hổ.

Tôi đặt tay lên khóa cửa xe, bật cười bất lực.

Tô Điền luôn như thế, hấp tấp như mèo con khiến người ta xót thương.

Định mở cửa xuống xe, tôi chợt liếc thấy chàng trai cao lớn kia đang cúi xuống giúp Tô Điền nhặt sách.

Đôi mắt dưới vành mũ lưỡi trai lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím lại thành một đường thẳng, toát lên vẻ kiêu kỳ khó với tới.

Tay tôi khựng lại, rồi rút về.

Thật không đúng lúc.

Người Tô Điền va phải hóa ra lại là Lăng Dự.

Một trong những người tình được tôi bao nuôi.

Cũng đành thôi.

Dù chỉ thích nam sinh đại học, nhưng tôi đâu nói chỉ thích một loại.

Ngây thơ, lạnh lùng, ốm yếu thư sinh hay điển trai năng động.

Tổng tài như tôi đều thích cả.

Hoa nào đáng hái thì hái, lẽ nào chỉ ngắt mỗi một cành?

Tô Điền và Lăng Dự đứng dậy trao đổi vài câu, khoảng cách xa quá, tôi chẳng nhìn rõ.

Chắc là đang cảm ơn.

Một lát sau, Tô Điền chỉ tay về phía chiếc Maserati của tôi, nở nụ cười trong sáng đẹp đẽ.

Lăng Dự liếc nhìn theo hướng Tô Điền chỉ, tôi cứng đờ dựa vào ghế, chợt nhớ đây là kính chống nhìn tr/ộm, bên ngoài không thấy được bên trong.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Dù là kim chủ của họ, nhưng tôi luôn giữ hình tượng người đa tình.

"Cốc cốc!"

Mặt kính vang lên tiếng gõ nhẹ, khuôn mặt điển trai dịu dàng của Tô Điền áp sát cửa kính.

Tôi hạ kính xuống, gật đầu ra hiệu bảo cậu ấy mau lên xe.

Tô Điền mở cửa ngồi vào hàng ghế sau, hai má đỏ ửng.

Đáng yêu thật.

Kéo cậu ấy vào lòng hôn một cái thật mạnh, tôi chợt nhớ cửa kính chưa đóng.

May thay, Lăng Dự đã đi xa.

Nhìn Tô Điền thở hổ/n h/ển, tôi hài lòng cười khoái trá.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm