Tôi còn chưa kịp xuống xe, thấy vung tay hiệu, hai vệ sĩ đi lập tức vừa bước cổng trường đi mất.
Tôi vội mạnh vào ghế xe, hét tài xế đuổi xe của mẹ.
Sau chúng dừng lại một quán cà phê. Qua kính, nhìn thấy vẫn nguyên vẹn, đối tôi.
Chưa kịp hiểu chuyện gì ra, rút từ túi một chiếc hàng đẩy phía Diễn.
Tạ đột biểu tạp, nhíu mày, trở nên vô túc.
Chẳng muốn mấy cảnh trên "Cho cậu vài triệu, xin hãy con tôi"?
Má Nhưng căn bản tụi còn chưa hẹn hò!
Có tiền đó thì phát tiền tiêu vặt được chứ!
Ngay sau rút thoại lia lịa Do flash chưa tắt, hàng rung, thoải mái chớp dáng cao ráo bỗng toát lên mong manh khó tả.
Tôi sốt ruột, chẳng định ảnh phong sát hắn ta?!
Dưới ánh kinh ngạc của mọi người, xông vào quán cà phê. đầu lên, đôi huyền đẹp mức muốn nhấn chìm người ta, đ/ập lo/ạn nhịp.
Đột thấy vô lỗi với Diễn.
Cho khi cười đắc ý cầm thoại phát ngôn ai xung quanh:
"Các chị em, đây người con tìm được. Thằng bé xinh quá phải không? Đúng con tôi! Có phách! Dụ được chàng ưu tú thế tay hahahaha!"
Bầu đóng băng. trẹo eo, tưởng chừng chỗ.
Lúc phát tôi, hớn hở vẫy lại.
Thế sắp cạnh luận lên dội:
[Mẹ ơi, tốt quá, con mẹ, đây đích thị cứng của đôi rồi!]
[Tưởng sẽ lôi hàng bảo xa thiếu gia...]
[Biểu thiếu gia này, ràng sợ hahaha!]
Mẹ tôi, đẩy chiếc hàng vào tay Diễn:
"Vừa hay, Lễ ở đây. à, cầm lấy số tiền này, với khúc gỗ Lễ dì khổ lắm. Sau phiền kèm cặp hành nó, bét mãi dì lên được với mấy cô bạn rồi."
Tôi túc phản đối việc dạy mức quên mất phải phủ nhận đồn hẹn hò.
Mẹ trừng cảnh đầy thất vọng:
"Mời bao nhiêu gia mà vô dụng. Hữu Lễ, thi lại bét khối thì đừng nhà!"
Thực giả vờ Về được.
Chỉ lười bài.
Tạ bên cạnh đường nét cạnh in dưới ánh đèn, hàng rủ, dường tâm trạng rất tốt, mỉm cười với tôi:
"Dì tâm. Cháu sẽ giúp Hữu Lễ."
Chỉ một câu đơn giản sau bắt tối phụ đạo.
Mãi ngày thứ mấy dạy học, Sở Chước và mấy đứa bạn mới biết tin.
Thế Sở Chước gọi oanh tạc tôi. nở nụ cười gượng liếc bắt máy.
Lần đầu tiên nghe thấy Sở Chước hoảng hốt:
"Hữu Lễ, nói dì đăng trong group chat mày và nhau?? Mày đi/ên à? Chuyện gì thế? Sao nói với bọn tao?!"
Tôi liếc Diễn, hắn cúi đầu cầm giải đề chăm chú, hoàn ảnh hưởng.
Tôi thanh minh:
"Mẹ nói bậy đấy."
Tạ đầu lên, ánh chớp vào tôi.
Tôi hoảng, dò hỏi:
"Sao thế?"
Hắn liếc nhìn chiếc thoại chưa tắt, mang thế chính thất:
"Vậy qu/an h/ệ giữa chúng ta gì?"
Tôi túc nghĩ:
"Bạn bè?"
Hắn thu cặp sách định đi, hiểu cơn gi/ận từ đâu tới.
Tôi nắm cánh tay ngây người, ấp úng:
"Gì thế? Sao tự thế?"
Góc nhìn vừa khớp để thấy khuôn bên lạnh lùng tinh khiết của mũi cao, hàng cong dài. vô thức né ánh linh nhìn thêm sẽ đại sự.
[Thiếu gia ơi, mở nhìn đi nào! Hạng nhất trường kèm kẻ bét vì tình bạn trong sáng sao?]
[Đúng ca thẳng nổi!]
[Tiểu đúng liếc đưa tình m/ù xem.]
Xin đừng đoán nội tâm chả cái đúng cả.