"Đây…Đây cưng của chủ ạ?"
Một cầm d/ao, nắm huyệt thất thốn của đen, khuôn mặt đầy ngùng.
Tống Kim Hành sở hữu nhan sắc người ta phải tự thẹn.
Đôi mắt lạnh xa cách, quầng thâm dưới mắt tố cáo tình trạng thiếu ngủ triền miên.
"Chung định làm gì với nó?"
Tống Kim Hành nhíu mày, ánh mắt lướt qua bộ đồ làm bếp bên cạnh tôi, giọng đột nhiên ngưng đọng:
"Nấu nó à?"
Con vừa bắt được từ vườn sau lập thành quả bom n/ổ chậm.
Trời đ/á/nh thánh vật.
Chẳng phải đám nhà giàu thường nuôi mèo, cún, heo cảnh hay chim yến gì đó sao?
Sao vị này lại cơ chứ?
"Xin lỗi chủ, hồi tôi sống với ông ngoại trên núi gian nên cứ thấy muốn..."
Giọng tôi dần: "Muốn ngâm th/uốc ạ."
Tống Kim Hành: "..."
Kết quả đương nhiên tôi bị ph/ạt.
Một ngày không cơm ăn, còn phải nằm đất ngủ trước cửa phòng chủ.
Dì Triệu giúp việc ngang qua thở dài lắc đầu:
"Tiểu Chung à, cháu kỳ tài. đứa khác thấy cưng của chủ thôi h/ồn lên mây hết rồi, chỉ mình cháu nghĩ đến chuyện... xào nấu."
Tôi cười nghịu.