Khi Nhiên vào buổi tối, kể ấy chuyện này:

“Anh cho lấp cả cái ao... đúng là quá đáng thật.”

Tôi thực nghĩ đến chuyện nữa.

Bởi đây cuộc sống có tuyệt vọng và khăn.

Ánh hoài nghi Nhiên hướng phía tôi.

“Thật sao?”

“Thẩm Quý, em nên biết, nhà em khai chuyện giữa và em. Hôm nay họ đường hoàng đến ty danh nghĩa thông gia.”

“Trong thiên hạ, h/ệ chúng đơn giản nữa.”

“Nếu nhiên có chuyện gì xảy em, lại ở chỗ thì…”

Cơm trong miệng nuốt, mạnh đũa xuống, ngắt lời cảnh báo ấy.

“Em biết rồi. Em sẽ làm phiền đâu, sếp Lâm.”

Tờ thấy rõ Nhiên khựng lại.

“Em... biết vậy là tốt.”

Bước đầu để làm phiền Nhiên chính là c/ắt đ/ứt h/ệ ấy.

Tôi viện cớ ngoài đi dạo, đi cùng gia Lý đến nhiều nơi.

Cho đến khi đến khu vực nhà họ Thẩm.

Quả nhiên, đầy mười phút, nhà họ đón lên.

Người đến lại chính là trai mà gh/ét nhất.

Ngoài mặt thì cười nói, cho chặn gia bảo là có chuyện gia đình em này.

Quay lưng lại, liền chế nhạo bên tai tôi:

“Khá lắm, thằng vô dụng như mà cũng móc nối Nhiên.”

“Em trai à, vượt cấp thành phượng hoàng quên đâu đấy.”

Tôi gạt cánh ra, lạnh lùng nói:

“Anh nghĩ nhiều quá, Nhiên tôi, gì đâu.”

“Không mày?”

Thẩm sờ lên má tôi, rồi ngột mạnh dái tai tôi, như x/é rá/ch vậy.

Tai nhói, nhưng bản năng mím môi.

“Đồ vật như xuất hiện trước mặt tạo?”

Hắn dái tai liên hồi, rồi như ban ơn mà quăng ra.

Tôi ngã Cánh chạm trước cũng dữ dội.

Mũi giày đ/è lên má tôi.

“Hoặc là, đi nịnh Nhiên, hoặc…”

Hắn hết câu, nhưng mũi giày dí mạnh vài cái.

Tôi hiểu ý hắn, loại là sẽ thể nhà họ nữa, hoặc sẽ hành hạ tôi.

Vậy thì thà tự kết liễu đời mình hơn.

Tôi xuôi nằm thẳng đất.

“Hoặc gi*t đi. Hoặc đưa cho d/ao, tự giải quyết.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm