22
Sau khi nhà, ghé qua.
Ba tôi cùng lẩu.
Cảm giác thật ấm áp.
Sau khi xong, tôi cùng nhau nhà.
Tôi nhớ đến những lời nói lần trước, liền hỏi “Anh từng nói em phải chuộc tội mẹ, là ý vậy?”
Rõ ràng tâm trạng đang tốt, nhưng đột sa sầm lại.
“Không gì.”
“Anh nói là vứt nhưng à, khi đi, đ/au lòng hơn cả em.” Tôi giải thích.
“Ngày qu/a em mới mười tuổi. cuối cùng nói chính là, nếu cơ hội, khi em lớn định phải tìm được anh. Mẹ không kém em, hy vọng thể tha thứ quyết định Có phải điều đó không thể lộ không?”
Anh ngồi trên ghế dưới khu chung cư, hai tay vào tóc.
Tôi tới, nắm lấy tay anh.
“Em không đâu, nhưng trước khi đi, vẫn địa chỉ chỉ là không đến tìm. lẽ thật sự không hiểu lầm nào sao? Em sống bọn họ tám năm, sống bọn họ mười lăm năm, em không hai người họ rơi chỉ vì em, coi là gánh nặng.”
“Đủ rồi.” gầm nhẹ.
Tôi khẽ run lên, nghẹn nói: “Em biết, khi đi, cuộc sống khó lỡ nhiều cơ hội. Nhưng à, vẫn em, em vẫn ở mà. Nếu muốn, ta thể ở bên nhau mãi mãi.”
Anh đầu nhìn tôi.
Tôi đáp lại ánh mắt anh.
Rồi ôm lấy anh.
“Trên thế gian này, chỉ lại hai ta, ta là nhau, hãy quên những điều không vui và sống tốt, được không?”
Sau đó.
Anh không vào nhà.
Tôi đứng nhìn cửa sổ.
Anh ngồi lâu trên chiếc ghế, không đang nghĩ gì.
Tôi nhắn “Anh, em sẽ luôn ở đây.”