Tôi lần lén dùng gương quan sát cô nhưng phát hiện trong gương trống không, bóng chứ?
Chị đẹp nhiên mở mắt, cô ấy giác được hành của tôi, cười ha "Đừng soi nữa, sẽ không để tâm nhưng đừng vậy lẽ bọn họ sẽ không tha đâu."
Tôi ngây ngốc cô ấy: "Vì chị..."
Chúng đang nói chuyện, nhiên một đàn ông đi vào cửa lấy anh ta bao 5 tệ.
Tôi cất kính "Ngại quá, chỗ b/án Hoa thôi."
Người đàn ông này thoạt trông đã trung còn nhuộm tóc kính vàng, sỡ màu sắc, trông rất lòe loẹt.
Anh ta vậy tức không vui, léo nhéo nói bệ/nh, cửa nhỏ nát này còn b/án Hoa.
Ông già này chắc hẳn đêm cơn nghiện mà không chỗ được, dù chỗ chúng một thị trấn không cửa lợi 24 giờ gì cả.
Anh ta tức đi/ên, càng càng khó nghe.
Tôi thấy phiền phức nói anh ta: "Còn con ở đây anh nói khó vậy gì? Anh muốn anh điếu được, đừng ở đây lo/ạn nữa."
Trước giờ không muốn ầm loại bởi vì nếu đ/á/nh anh ta bị thương còn phải bồi thường tiền hoặc bị tạm giam.
Nhưng nếu anh ta đ/á/nh bị thương, hai đồng bạc trong túi của anh ta bồi thường sao?
Làm ầm quá lỗ nặng.
Tôi lấy hai điếu Tháp Sơn mình hút ra, lúc này anh ta mới thấy thoải mái hơn chút, cầm còn lẩm bẩm "Nào con gái? Nửa đêm này mà con dám chạy ngoài đã cởi quần dạy cô ta từ lâu rồi."
Tôi cùng không thích lời thô tục của vào chị đẹp "Cô này mà anh không nhìn thấy?"
Anh ta thảng thốt nhìn tôi, lại nhìn chị đẹp bên cạnh.
Lúc này chị đẹp cười ha tôi, cô ấy bỗng cầm lên, một hành cũng không ngờ tới.