Ngày tôi làng, trong người khác chỉ có mình "ông trẻ” tới tiễn tôi.
Nhưng trên tế, bên cạnh ông còn có một thiếu nữ trong sáng mặc đồ trắng.
Đáng tiếc chị chỉ là một h/ồn m/a.
"Niệm Kiều, ở bên ngoài chăm tốt cho mình.” "Ông trẻ” dịu dàng xoa đầu tôi.
Tôi mỉm cười, quay thiếu nữ ấy.
Chị mỉm cười ngào tôi, song chẳng nói gì chỉ lấy tôi trong hư không.
Tôi tóm ch/ặt cặp sách, không nói gì vẫy tay họ, quay người khỏi làng nhỏ đã nh/ốt tôi mười bảy năm.
Trong núi có dã thú gầm chim muông bị dọa sợ, nháo nhào vỗ cánh ra khỏi núi.
Tôi đôi cánh tự tại không trói buộc của bất giác nhớ đến dáng vẻ cầm sách trên bục của thầy Cố.
Ánh lên khuôn anh tuấn đẽ của thầy ấy, mi dài của thầy như chứa ánh sáng, thong thả nói…
Em không th/iêu thân, phân biệt rõ ánh và lửa;
Em như chim, về phía núi của riêng mình.
- Hết -