Đang nghĩ ngợi, bỗng "cộp" một tiếng—trán phải cánh cổng sắt. đầu lên mới nhận mình đã vô thức tới trước nhà chú Trương.
Cố gắng trấn tĩnh lại, tay gõ cửa. Kỳ thay, gõ mãi mà chẳng thấy ai đáp lời.
Bình thường chú rảnh lắm, ban ngày ở nhà nhâm nhi rư/ợu, nghe hát.
Dù lòng có chút sợ, đây cha dặn, không dám làm lơ.
Đứng lì ngoài cổng một hồi, cuối cùng định cánh cửa sắt bước vào sân.
Cảnh tượng trước khiến choáng váng—gà vịt la liệt khắp sân, chảy loang lổ thành vũng đỏ tươi.
Còn đang phân có nên vào nhà không, thì "ầm" một tiếng vang lên từ phòng khiến tim thót lên.
Chân như dính ch/ặt xuống đất, trơ nhìn cánh cửa phòng từ từ mở ra.
Chú cúi gằm mặt, bước từng bước nặng nề tiến phía tôi.
Lông gà vương đầy khắp sân, gió thổi phần phật. Giọng lẩy bẩy:
"Chú cha cháu nhờ qua nhà… có gấp ạ…"
Có vẻ như nghe thấy tiếng chú ấy từ từ ngẩng đầu lên. Tiếng "lạo xạo" từ khớp cổ vang lên lạnh gáy.
Tôi nuốt nước bọt, định bước lại gần thì bất chú ta ngửa lên.
Hai hốc trống đang tuôn trào đen, một cười hiện trên khuôn nhợt.
Chiếc miệng há để lộ một khoang đỏ tươi không ngừng chảy ra.
Tôi hét thất thanh, hai mềm ngồi bịch xuống đất.
Chú ấy chậm rãi tiến lại, cái miệng cứ mở rồi đóng vào tục tuyệt nhiên không phát âm thanh nào.
Trong hoảng lo/ạn, liếc nhìn kỹ—sâu cổ ấy, không có lưỡi!
Tôi vừa khóc vừa lê lết lùi lại, chưa kịp đứng dậy đã chú ta lấy chân, kéo ngược phía sau.
Ngoảnh đầu lại, thứ vào một khuôn đầy với hai hốc hõm đang từng chút một…