Bị Thẩm Hoài Châu d ằ suốt một đêm, khi tỉnh dậy khản được tiếng.

Tôi u ẩ y vịn vào tường, bước về phòng của Ôn Niên.

Cô ấy trông rất m ệ m ỏ i, mắt sưng húp cả lên.

Tôi lấy chiếc thẻ ngân hàng trong lớp áo ngủ: "Tất cả tiền Thẩm Hoài Châu cậu chuyển vào tài khoản của cậu lần này cậu chạy trước cần lo mình."

Đêm qua thử Thẩm Hoài Châu sao anh tìm chúng đến vậy.

Anh rằng chúng đi cùng nhau, quá dễ bị chú ý.

Thêm vào đó, hai thân thiết bỗng dưng cãi nhau, vali bỏ nhà càng đ á g g ờ.

Ngay khi giúp gọi anh lập tức đoán lý do.

Cộng anh hôm qua, anh càng ứ c g i ậ hơn.

Tôi lắc đầu để đẩy mớ suy nghĩ hỗn độn ngoài.

Tôi nghiêm túc nhìn Ôn Niên: "Cậu chạy khi nào ổn định rồi tớ sẽ tìm cách tụ cậu."

Thật lý do chạy chỉ muốn xa Ôn Niên.

Nên ấy cũng đi.

Nhưng qua chuyện đêm qua, hoàn toàn quyết tâm rồi.

Thẩm Hoài Châu thể lâu bên cạnh được!

Ôn Niên mắt đỏ hoe.

Cô ấy lắc đầu: "Chạy được Thẩm Tu Bạch thu hết giấy tờ của tớ rồi."

Tôi vội giấy lau mắt ấy, chuyện thế nào.

Ôn Niên hít mũi: "Anh nói, tớ có tư cách g h e bạch nguyệt quang của anh ta, kiếp này chỉ có thể bên cạnh anh mà thôi."

Tôi s i ế c h nắm tay.

Đúng đồ đàn ông c b ã.

Suy nghĩ một lúc, nhìn thẳng vào mắt Ôn Niên: "Cậu yên giấy tờ tớ sẽ lấy giúp cậu."

Ôn Niên nhịn nữa, ôm lấy khóc òa.

Tôi vỗ vỗ lưng ấy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm