"Sếp đừng sợ, nhân viên xuất sắc đây rồi, để tôi nghĩ cách."
Tôi vỗ vỗ ng/ực mình.
"Tuy cửa bị khóa rồi, nhưng may là vẫn còn điện."
Vừa dứt lời, bóng đèn "tách" một cái tắt ngấm, toàn nhà công ty mất điện.
Tôi thấy bóng dáng Lý Hàn khẽ run lên, bèn an ủi:
"Không sao đâu sếp, tuy mất điện nhưng vẫn còn nước."
Trong bóng tối, tôi mò mẫm đến bên nhà vệ sinh, vặn mở vòi nước để chứng minh.
Chẳng có giọt nước nào.
"Không sao sếp, em gọi điện nhờ người giúp."
Tôi lục túi quần lấy điện thoại ra.
Mất mạng.
Ôi trời, sống cô đ/ộc giữa hoang dã rồi.
"Không sao sếp, bình tĩnh."
Tôi bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, đây là tầng hai mươi bảy, nếu nhảy từ đây xuống...
Tôi xoa xoa cằm, tính toán đường leo trèo cho cả tôi lẫn sếp.
Giải thưởng nhân viên xuất sắc năm nay của tôi ơi, c/ầu x/in, thành bại ở đêm nay cả đây!
Đang nhìn đường, tầm mắt tôi bị cửa sổ che khuất.
Tôi bám vào cửa sổ nhảy phốc lên, chống người vươn ra ngoài, nửa thân trên lộ hẳn ra ngoài.
Bỗng cảm thấy phần hông và đùi bị ai đó ôm ch/ặt.
"Cậu làm gì thế? Đừng nói với tôi là cậu định nhảy từ đây xuống."
Lý Hàn dùng sức bế bổng tôi lên khỏi bệ cửa sổ.
Đặt tôi xuống đất xong, Lý Hàn xoay tôi nửa vòng, hai tay nắm ch/ặt vai tôi nhìn thẳng.
Sau một lúc thích ứng với bóng tối, thêm ánh trăng chiếu vào, tôi thấy trong mắt Lý Hàn ánh lên vẻ hoảng lo/ạn.
Đột nhiên anh ôm chầm lấy tôi, giọng vô cùng dịu dàng:
"Đừng hù tôi, cậu làm tôi sợ ch*t đi được."
Phải rồi, nếu tôi rơi từ đây xuống, với tư cách là sếp, anh sẽ phải chịu trách nhiệm, không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền.
Khéo còn lên cả báo chí, không sợ mới lạ.