Ngoại truyện
1
Tôi vì một canh bao tử heo nấu hạt sen.
Bát canh vốn dĩ có đ/ộc, khi ở quê bà nội, tiện dùng trắng đ/ốt lửa hâm nóng canh. Không ngờ, trắng lại món canh này.
Khi vừa còn mơ hồ, chỉ nhớ có ai đó bên ngừng tôi.
Đó một đàn ông.
Ông ta rằng, dưới của mà yêu nhất.
Ông ta nói, Nguyễn Kiều gi*t tôi.
Cô ấy còn yêu từ và muốn bỏ trốn một đàn ông khác.
Tôi ai.
Sau này, khi có ý thức, vì lưu luyến mà muốn rời khỏi gian.
Thế nhưng, vào thứ hai sau khi một ông xem bói dưới gầm cầu.
Ông ấy có thể nhìn tôi.
Sau vài trò chuyện, ông khuyên đừng nán lại gian, nếu sẽ chỉ gây hại mình.
Ông ấy còn của tôi, sau thứ của tôi, sẽ một kiếp nạn người.
Nhưng, kiếp nạn đó gì và làm sao để hóa giải, ông ấy lại nói.
Tôi cuối cùng quyết định ở lại.
Ở lại để thay ấy họa.
2
Thật đầu Nguyễn Kiều gi*t tôi.
Bởi vì trắng bao tử heo nấu hạt sen ấy nhờ thân Chu Kỳ Hành mang đến nhà bà nội tôi.
Vì thứ trở về, mang theo nỗi gi/ận khi ấy.
Nhìn xem.
Tôi mâu thuẫn bao.
Vừa gi/ận, c/ăm gh/ét ấy, lại vừa sẵn lòng ở lại để thay ấy họa.
Tôi còn tự nhạo bản thân vì miệng thì một đằng, lòng lại một nẻo.
Tôi ấy thể nhìn tôi.
Nhưng, vào đêm thứ bảy, phòng khách sạn, ấy đ/ốt nhang làm từ sừng tê giác.
Tôi tivi rằng, sừng tê giác sống khi đ/ốt có thể giúp con giao tiếp h/ồn m/a.
Tôi vốn tin, đến khi…
Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình mắt ấy.
Bàn xuyên qua khí, vào mặt ấy, cảm nhận hơi ấm.
Thì lời đồn thật.
Đêm đó.
Tôi một gối bên nhẹ nhàng vuốt má ấy, cuối cùng quay lại.
Tôi đời sẽ bao giờ vào ấy nữa.