Vì thường xuyên làm khuya, sợ làm bạn cùng phòng, đã dọn ra từ sớm.
Hôm nay không phải quán sau khi tay Lâm Trác, định bộ về nhà hóng chút gió cho đầu óc tỉnh táo.
Suốt đường đi, cứ nghĩ mãi Lâm Trác nói.
Trông thật sự dễ lừa sao?
Nhưng thích nắm quyền chủ động trong tay mình cũng là sao? Những toan tính thiệt lợi hại kia, chẳng tâm.
Tôi chỉ nhiệt thành, thành.
Thì ra trong mắt điều đó là ng/u ngốc ư?
Gió đêm hơi kéo cổ khoác lên, "Ừm..."
Bóng chắn ngang Xuyên mắt nhìn tôi: "Chờ cả đấy."
"Tổng có gì ạ?"
Cái t/át của đã vả thẳng mặt rồi, còn gì để nói nữa.
"Không có. Tôi đưa về."
Tôi: "..."
"Không cần ai thèm cư/ớp của sắc đẹp của thằng đàn 1m8 trăm công ngàn việc, phí gian với làm gì."
Thẩm Xuyên sát lại, lên xe. Bên tràn ngập qua lại, không dám làm chuyện.
"Thắt dây an toàn đi."
Tôi không nhúc nhích.
Anh liền tự mình qua, nhẹ lên tôi: "Sao cứ con cóc thối thế?"
Tôi lau chỗ chạm vào, mặt lạnh tiền: "Câu này nên để hỏi mới phải. Rốt cuộc gì?"
"Cứ mãi, nghe mà nhói lòng."
Tôi chưa kịp đáp, Xuyên khởi động xe, giọng trầm ấm vang lên: "Không phải đã nói không theo đuổi nữa sao? Vậy để đuổi theo vậy."
Tôi không nhịn đi/ên."