Chiếc Kén Đó Tôi Không Cần

Chương 4

11/07/2024 16:13

4.

Đúng vào khoảng thời gian tan học, có rất nhiều phụ huynh và học sinh đi cùng với nhau, cho nên chúng tôi đi cùng nhau như vậy cũng không có gây chú ý.

Tôi tránh những nơi Chu Kỳ thường xuyên lui tới, dẫn anh trai cậu ta tới một góc tương đối yên lặng.

Ở chỗ rẽ đằng sau dãy nhà dạy học, ngoại từ tôi và anh ta, chỉ còn lại một chiếc vòi nước đã khô cạn từ lâu.

“Vậy, Chu Kỳ đâu.”

Chu Thừa Uyên nhìn bốn phía xung quanh, giọng nói không mang theo chút kinh ngạc nào.

Tôi cũng biết rằng bản thân không gạt được anh, nhưng không ngờ rằng, đã đến nơi này rồi, anh ấy cũng không chủ động vạch trần tôi.

Ấn tượng về sự đáng tin cậy của anh trai Chu Kỳ lại tăng thêm một phần, lòng tin của tôi cũng tăng thêm rất nhiều.

“Xin lỗi anh ạ, là em có chuyện muốn nói với anh, cho nên mới dẫn anh đến chỗ này.”

Tôi quay người lại đối diện với anh, kể hết mọi chuyện.

Ban đầu chỉ là tr–ê–u c–họ–c, sau đó là thỉnh thoảng lại bị Chu Kỳ q–u—ấ//y r/ố//i b/ắ//t n//a.t, cuối cùng đã biến thành hành động b/a//o l//uc học đường.

Càng nói càng tứ//c gi//ậ//n, nước mắt tôi cũng trào dâng.

Hậu quả của việc khóc đến mơ hồ, là vì muốn thấy rõ biểu cảm của Chu Thừa Uyên nên tôi đã vô thức tới gần anh.

“Bọn họ nói rằng anh rất trưởng thành, có thể phân biệt được đâu là đúng đâu là sai, cho nên, anh quản lý Chu Kỳ đi được không, khiến cậu ta tránh xa em ra, được không ạ?”

Sau khi tôi nói xong, cúi đầu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình để kiềm chế bản thân không bị sụp đổ.

Nhưng lại không nhận ra rằng, giờ phút này, Chu Thừa Uyên đã bị tôi dồn đến góc tường.

Bộ vest của người đàn ông đã dính đầy tro bụi, nhìn dáng vẻ mặc đồng phục chặn đường của tôi, giọng nói xa cách cũng nhiễm một chút bất lự–c.

“Tôi biết rồi. Nhưng….”

“Nhưng cái gì?”

Tôi cảnh giác ngẩng đầu lên truy vấn.

Hiển nhiên Chu Thừa Uyên rất sửng sốt, sau đó lên tiếng, nhưng nội dung lại khiến tôi ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

“Yêu cầu này cũng không khó lắm, nhưng cũng không đơn giản như vậy.”

Anh lại lấy ra một chiếc khăn tay, nói: “Vì đàn ông nhà họ Chu, chỉ nghe lời vợ mình thôi.”

……..

Tôi chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, vừa vặn rơi trúng chiếc khăn tay kia.

Tạo thành mấy vệt nước hơi mờ.

Tôi cắn ch/ặt môi, không quan tâm đến gì nữa.

“Vậy, vậy em làm vợ của anh, anh đi dạy dỗ lại em trai anh nhé, được không?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
2 Ăn 2 Lương Chương 13
3 Vòng luẩn quẩn Chương 47

Mới cập nhật

Xem thêm